Bên phía này Vũ Vân Hân vẫn liên tục gào lên: “Alo! Ấy ơi! Chết hả? Đằng đó chết hay chưa? Alo? Ơ! Bực mình thật chứ, tối rồi ai lại đùa dai thế! Sao gọi tới mà chẳng chịu nói gì thế này!”
Vũ Thư Anh cảm thấy vô cùng tức giận, cô ta không nói gì, lúc này trong điện thoại chỉ còn lại tiếng hít thở.
Cô ta nghi ngờ nhìn điện thoại của mình, tín hiệu kém như thế ư? Sao lại không nghe rõ?
“Tít tít tít…”
Trong điện thoại truyền tới âm thanh Vũ Vân Hân đã cúp máy.
Ba đứa bé ngồi phía sau xe nhịn cười tới mức cơ mặt co rút: “Ôi trời ạ! Con còn tưởng mẹ sẽ đi cứu cô ta đó chứ!”
“Không phải nói cô ta định mượn dao giết người hay sao? Mẹ đâu ngu ngốc như thế?”
Thế nhưng giờ này gọi tới là muốn dụ dỗ cô chuyển hướng, không để cho cô tới nơi được cầu hôn.
Vũ Vân Hân đoán: “Thẩm Giai Kỳ sẽ đến đó đúng không?”
“Không thể nào!”
Trên đầu Bánh Bao có sách Mục Lâm Kiên tham khảo để chuẩn bị cho buổi cầu hôn tối nay.
Trong đó ghi lại toàn bộ quá trình cầu hôn, trong đó lúc cô gái được cầu hôn đi vào sẽ được che mắt bằng một mảnh vải đen, tất cả ánh đèn xung quanh sẽ tắt, xung quanh sẽ vang lên tiếng hét chói tai.
Cảnh tượng này xuất hiện trong bộ phim Búp Bê Ma, Mục Lâm Kiên muốn lợi dụng điều này để tạo sự ngạc nhiên.
“Có sợ bị nhầm lẫn gì không?”
Há Cảo lo lắng hỏi.
“Không biết.”
Bánh Bao kiên định nói.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Bánh Bao.
Chỉ thấy cậu cực kỳ chắc chắn nói: “Nếu như phụ nữ của mình mà Mục Lâm Kiên còn không nhận ra được thì kiểu đàn ông này vứt đi cho rồi.”
Thế nhưng Vũ Vân Hân thật sự lo lắng anh sẽ không nhận ra cô, mà cô lại không muốn người đàn ông này rời xa mình.
Chẳng biết từ bao giờ mà cô đã yêu anh mất rồi.
Cô bắt đầu trở nên nôn nóng, lo lắng, tốc độ xe bắt đầu nhanh hơn ban nãy một chút.
“Ting ting ting!”
Đoạn đường phía trước bị tắc, số lượng xe ngừng chạy không nhúc nhích ngày càng nhiều.
Tiếng người ta giục cũng vang lên không dứt.
“Không xong rồi, phía trước có tai nạn giao thông.”
Theo tình hình phía trước thì đường xá đang ùn tắc vô cùng nghiêm trọng.
Há Cảo nhìn đồng hồ: “Sắp tới giờ rồi, chúng ta phải làm sao đây?”
“Không thì gọi điện thoại cho bọn họ đi, nói rằng mẹ sẽ không kịp.”
Màn thầu nói xong thì lập tức cầm lấy điện thoại.