Vệ sĩ nghe lệnh kéo ông Thẩm tới chỗ đất đầy mảnh thủy tinh kia, đạp vào đầu gối khiến cho ông ấy quỳ sụp xuống đó.
Ông Thẩm vội vàng đứng lên thì bị hai vệ sĩ hung hăng ấn xuống.
“Mục Lâm Kiên! Mày muốn làm gì! Tao nói cho mày biết, mày có được ngày hôm nay không thiếu công của tao đâu đấy.”
“Tôi hỏi ông, Vũ Vân Hân đang ở đâu?”
Mục Lâm Kiên tức giận trừng mắt, hung dữ nhìn về phía ông ta.
“Sao tao biết được con đàn bà đó đang ở đâu? Có khi nó mang theo đám con rơi của nó chạy rồi cũng nên đấy!”
Ông Thẩm tức giận rủa xả, không sợ hãi mà nhìn xung quanh: “Cầu hôn? Mày định cầu hôn con đàn bà đó nhỉ! Nếu mẹ mày biết thì chắc chắn sẽ đau lòng lắm đấy. Con dâu là vợ chưa cưới từ trước lại không thèm mà lại rước một con chim sẻ từ đâu về để biến thành phượng hoàng? Đúng là! Còn có ba đứa bé kia nữa, mày không muốn biết là con đàn bà đó làm sao mà sinh được à? Lại còn sinh hẳn ba đứa?”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng. kiêu ngạo từ trên nhìn xuống, hai chân đang vắt chéo thì duỗi ra.
Anh đứng lên lạnh lùng đi tới trước mặt ông Thẩm: “Ông nghi ngờ năng lực của tôi hay là ông nghi ngờ mắt nhìn người của tôi?”
Mục Lâm Kiên cầm súng ngắm thẳng vào mắt ông ấy: “Mắt mờ rồi thì còn cần làm gì nữa?”
Thấy họng súng nâng lên, ông Thẩm sợ hãi run rẩy.
Vừa rồi mới kiêu căng lớn lối như nào thì giờ ông ấy im thin thít.
Mắt người là một trong những bộ phận mẫn cảm nhất, họng súng đang chạm vào mắt kia… “Tổng giám đốc Mục, tôi chỉ đùa thôi.”
“Tôi không thấy buồn cười.”
Nòng súng vang lên âm thanh, ông Thẩm bị dọa sợ bay hết cả hồn.
“Đừng có thử thách sự nhẫn nại của tôi, trên sàn nhà là máu của con gái ông, ông cảm thấy buồn cười sao?”
Âm thanh bằng bằng không gợn sóng khiến ông Thẩm toát hết mồ hôi lạnh: “Tôi… Tôi không biết Vũ Vân Hân ở nơi nào thật, hơn nữa tôi không biết hôm nay cậu sẽ cầu hôn mà!”
Lời này với lời của Thẩm Giai Kỳ không hề khớp nhau.
“Nói thật!”
Họng súng của Mục Lâm Kiên dí chặt vào mắt ông ấy.
“Tôi nói thật mà! Mỗi lời nói của tôi đều là từ tận đáy lòng, xin cậu hãy tin tôi! Hơn nữa tôi không biết con gái tôi sẽ ra khỏi nhà hôm nay, từ chuyện lần trước con bé đã tự nhốt mình trong nhà hơn mười lăm ngày rồi!”
Mục Lâm Kiên nhăn mày: “Giám sát!”
Vệ sĩ ngay lập tức đi tìm người giám sát ông Thẩm, nhưng mà hôm nay lại không thấy giám sát đâu.
“Tổng giám đốc Mục, giám sát đã biến mất.”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhìn về phía ông Thẩm: “Ông đang đùa tôi?”
“Không có! Không thể nào không thấy được! Chúng tôi cũng chẳng làm mất lòng ai cả, ai lại hãm hại chúng tôi chứ! Hơn nữa mấy ngày này tôi ở bên ngoài còn Thẩm Giai Kỳ ở nhà cùng với bảo mẫu mà!”
Xem ra là không thể hỏi được gì rồi.