Ba đứa bé nhạy cảm phát hiện ra nguy hiểm: “Búp Bê!”
Chúng muốn đi cùng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Vũ Vân Hân làm cho chùn bước.
Cô nở nụ cười quyến rũ: “Đại ca à, em muốn uống nước.”
Cô đang rất khát.
“Tới đây, nơi này của anh có rất nhiều nước cho em đây!”
Giọng nói đầy ẩn ý khiến người nghe muốn nôn mửa.
Vũ Vân Hân nhếch miệng cười.
Đám đồ chơi này chẳng lẽ cô còn chưa từng thấy qua à?
Ông trời nể mặt cho cô sắc đẹp này tất nhiên đã gặp nhiều loại dê xồm như mấy người này rồi.
Cách đối phó cũng thuộc dạng có kinh nghiệm Càng sợ thì bọn chúng sẽ càng đắc ý.
Thế nên… “Em đây!”
Cô cực kỳ khí phách, ngang ngược giẫm lên đùi người đàn ông, khí phách mười phần nắm cằm ông ta lên: “A!”
Ba đứa bé bị dọa sợ hết hồn.
Chuyện này, Búp Bê lại đang giở trò gì nữa thế?
Mặc dù lòng bàn chân của cô đen thui như củ tam thất, toàn thân là một đống tro bụi, vết máu trên mặt khô khốc, tóc tai thì bù xù không thể tả, tuy nhiên chỉ dựa vào cái đôi chân dài hơn một mét kia là đã biết đây là một cô gái đẹp, vẻ tiều tụy kia chẳng thể che giấu đi vẻ đẹp của cô.
Đôi mắt của mấy người đàn ông trở nên phát sáng, nước miếng của họ cũng đã chảy ra đến bên mép rồi.
“Khát chết tôi rồi!”
Vũ Vân Hân gầm lên giận dữ, cô giẫm lên đầu gối của người đàn ông quệt quệt, đầu ngón tay nắm chặt, cô dùng lực của lòng bàn tay xoa xoa cái cằm bị bóp chặt.
Hai người còn lại mang nước đến ngay lập tức.
“Khăn giấy!”
Vũ Vân Hân sốt ruột nói: “Đều ướt hết cả rồi.”
“Đây đây đây!”
Ba đứa bé nhìn thấy ba cái người ngớ ngẩn này mà chết lặng.
Chúng lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ không không hiểu cái phương thức mà những người trưởng thành này hòa hợp với nhau.
“Đủ rồi.”
Vũ Vân Hân mím môi, thô bạo đặt chân xuống, đi đến cái ghế sô pha cũ nát: “Tôi đói rồi! Sao còn chưa có thức ăn hả?”
Cô lật tung mấy thứ trên bàn lên, cái gì cũng trống không, chán ghét bĩu môi nói: “Như thế này, chắc không đến nỗi không đủ tiền mua vé máy bay đấy chứ! Tôi sẽ không đi thuyền với các anh đâu.”
Ba người đàn ông vô cùng kinh ngạc: “Sao cô biết…”
“Cái gì mà sao biết, không phải các người định bán tôi với mấy đứa bé đi đó sao? Tôi biết rồi, nhưng mà nếu tôi đói bụng chết rồi, chất lượng không tốt, giá bán sẽ không được cao đâu!”
Nói rồi cô lấy tăm xỉa răng.
Bộ dạng chị đại của Vũ Vân Hân giống như cô đã từng gặp qua tình cảnh như vậy rồi.
“Với lại các anh đừng bỏ đói con trai tôi, nếu không, tôi sẽ không cho các anh biết hộ chiếu ở đâu đâu.”
Hiếm khi gặp được người hợp tác như vậy, ba người đàn ông còn tưởng rằng bản thân họ đã nhặt được báu vật.
“Còn chưa nấu cơm cho tôi sao!”
Vũ Vân Hân lại gầm lên giận dữ.