“Nhìn thấy chưa hả! Cô ta bị chúng ta lừa đến đồng cảm rì Lúc đó, bên ngoài công ty có một chiếc máy bay không người lái đang bám theo Vũ Thư Anh.
Vũ Vân Hân nhìn hình ảnh Vũ Thư Anh do dự trong video, đắc ý cong khóe miệng: “Thứ tôi muốn chính là thấy Ninh Phượng bị con gái phản bội, sau đó tuyệt vọng vào tù!”
Bởi vì cô đã điều tra được, năm đó mẹ cô đột nhiên bị xuất huyết não, là vì bị chọc tức.
Có người truyền tin Vũ Vân Hân ở nước ngoài sống buông thả, sa sút, còn đắm mình trong trụy lạc.
Diệp Cẩn thân là một người mẹ, nghe vậy vô cùng đau lòng, cho người đi tìm, nhưng không thể tìm được tin tức của Vũ Vân Hân.
Mỗi khi chuyển tiền đi, Vũ Vân Hân đều gọi điện tới.
Lúc đó cô không hiểu chuyện, cứ có chuyện là lại gọi điện về nhà đòi tiền, nói nhiều một câu lại thấy phiền phức.
Thân làm mẹ cũng không dám hỏi nhiều, sợ rằng con gái chịu không nổi mà nghĩ linh tinh. . Truyện Trọng Sinh
Kết quả, không bao lâu thật sự nghe được tin tức sa đọa.
Tin tức này cũng không phải truyền tới từ nước ngoài, mà là do tìm được một thi thể ở một xí nghiệp bị bỏ hoang.
Hôm đó, Diệp Cẩn không thể chấp nhận nổi sự thật, vốn dĩ muốn đích thân đi xem mọi chuyện là thế nào, nhưng do làm việc vất vả quá độ dẫn tới xuất huyết não phải nhập viện.
Vũ Vân Hân nghĩ lại lại hít sâu một hơi.
Từ khi về nước tới bây giờ, có vô số giả thiết, nhưng với Vũ Vân Hân mà nói thì giả thiết này là có khả năng nhất!
Rốt cuộc bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ba cứ như vậy xác định là cô đã chết? Kiên quyết không muốn để lại gì cho cô?
Rõ ràng là lúc gặp ba lần cuối, ba còn nhận ra cô!
Vũ Vân Hân nghĩ đến ba mình, hiện giờ, mộ của ba mẹ ở đâu cô cũng không biết.
Chứ nói gì đến hài cốt…
Cô có một suy nghĩ lớn mật, nghi ngờ hài cốt của ba mẹ đã bị người ta hỏa táng rồi ném xuống biển rồi!
Hỏa táng là phương phức có thể hủy bỏ mọi dấu vết của thi thể, huống hồ cái gọi là một bệnh nhân qua đời vì bệnh, tùy ý châm kim vào không khí cũng có thể khiến người ta đi đời nhà ma.
Một người chết ở bệnh viện là điều bình thường, cùng lắm thì chịu trách nhiệm sự cố lúc chữa bệnh hoặc là đùn đẩy cho bệnh nhân.
Vũ Vân Hân phát Đột nhiên, cô nhớ tới khoảnh khắc ba nắm tay mình.
ra ba mẹ mình đều chết ở bệnh viện.
Cùng là xuất huyết não, dẫn tới liệt toàn thân, không thể tự lo liệu!
Ánh mắt nhìn cô chằm chằm, giống như đang cầu cứu!
“Búp bê, mẹ đang nghĩ gì thế? Điện thoại reo lâu lắm rồi kìa” Há Cảo chỉ vào điện thoại di động của Vũ Vân Hân.
“Đúng rồi, mẹ đưa cách con lên tầng thượng trước rồi mẹ lại xuống.
làm việc”
Vũ Vân Hân nhìn thoáng qua dãy số xa lạ trên điện thoại di động, cô không để ý tới, lại dắt ba đứa trẻ lên tầng thượng.
“Mẹ nói xem vì sao phải bố trí trên tầng thượng chứ? Không phải Mục Lâm Kiên ghét trẻ con lắm sao?” Ba đứa trẻ nghi ngờ nhìn về phía Vũ Vân Hân.
“Không biết! Có lẽ anh ta cảm thấy cô đơn!”
Câu trả lời tùy ý đó khiến Mục Lâm Kiên đang đi lên nghe vậy mà suýt nữa bị sặc.
Lục Tâm lặng lẽ lau mồ hôi lạnh: “Tổng giám đốc Mục, hình như bị cô Vũ nói trúng rồi”
Dù sau thì văn phòng trống rỗng này cộng thêm chung cư xa hoa rộng lớn, ngày thường không có mấy ai, không gian rộng lớn đến nỗi nói chuyện cũng thấy tiếng vang.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng liếc mắt: Anh còn lâu đã cô đơn, anh bận muốn chết, một chút cũng không…
Lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra.