Vũ Thư Anh vẫn còn đang bị sốc do bị chửi vì chuyện của Hoàng Hà.
Ninh Phượng đột nhiên dừng lại giơ tay lên: “Đứng lên cho mẹ”
Ngay cả giọng nói của bà ta cũng trâm hơn.
Toàn thân Vũ Thư Anh đau đớn, đứng lên run rẩy, hai tay cố hết sức chống mặt bàn, hít vào một hơi thật sâu.
“Vũ Thư Anh, cô mở cửa cho tôi! Đừng tưởng tôi không biết cô làm chuyện ngu đần! Muốn vu oan cho tôi có phải không? Hôm nay tôi không để yên cho cô đâu”
Ngoài cửa, giọng nói bén nhọn của Vũ Vân Hân xuyên qua một lớp cửa thủy tinh, mà vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
“Không phải con nói con không gửi sao? Con gái ngoan của mẹ?”
Thái độ của Ninh Phượng thay đổi ba trăm sáu mươi độ, hai tay bà ta che mặt Vũ Thư Anh, đôi mắt phiếm hồng, nước mắt rưng rưng: “Nghe lời! Đừng khóc! Mẹ trách oan con rồi! Đừng khóc!”
Vũ Thư Anh tức giận siết chặt năm đấm.
Cô ta đã là người trưởng thành rồi, đến tận bây giờ làm sai chuyện gì vẫn bị Ninh Phượng đánh, đây y như đang sỉ nhục nhân cách của cô †a.
“Mẹ rất xin lỗi con, được không?” Ninh Phượng thấy cô khóc như: mưa, cầm lấy khăn tay lau giúp cô.
“Nghe lời, mẹ trang điểm lại cho con! Gửi đi rồi cũng không sao!
Sao lại không nói gì chứ, báo hại mẹ trách oan con.”
Vũ Thư Anh đẩy tay bà ta ra.
Cầm lấy khăn tay tự lau má.
Cơn đau nhức ở phần bụng khiến cô ta chịu đựng đến khó chịu.
Ngày đầu tiên đến tháng, cô vốn đã suy yếu, da đầu tê dại vì đau khiến cô ta gần như có ý định muốn tìm chết.
Cô ta đi tới trước cửa, mở cửa ra.
Xuất hiện yếu ớt trước mặt Vũ Vân Hân.
Không thấy dấu tay trên gương mặt trắng nõn kia, chỉ thấy Vũ Thư Anh che bụng: “Cô bị thần kinh à”
Dù cho có đau như mất nửa cái mạng, cô ta vẫn phải tiếp tục diễn.
Bởi vì Ninh Phượng ở sau lưng cô ta!
“Hóa ra kẻ thứ ba cũng ở đây! Tôi đã bảo tôi không đến bệnh viện được mấy lần, thì sao chuyện của Hoàng Hà lại xảy ra trên người tôi được” Vũ Vân Hân nhìn hai mẹ con trước mặt, thật ra cô cũng không biết rõ lắm Hoàng Hà xảy ra chuyện gì.
Mỗi câu nói đều do cô đoán mò.
Thấy bọn họ không có cãi lại, chắc là đã đoán đúng.
Vũ Vân Hân nói tiếp: “Chẳng lẽ đây lại là chuyện tốt do yêu tinh già như bà làm?”
“Nói cái gì thế hả Vân Hân! Chẳng qua tôi chỉ đến đây đón con gái tôi tan làm thôi!” Ninh Phượng khoanh tay, kiêu ngạo ngẩng cao đầu: “Lần trước cô đến tập đoàn Vũ Thị chưa chào tôi đã đi mất! Làm tôi còn chưa kịp chào hỏi cô!”
“Bởi vì cảm thấy mất mặt cho nên mới không muốn liên quan nhiều tới bà” Bị Vũ Vân Hân nói trúng tim đen, khiến bà ta tức gần chết.
“Cô!” Ninh Phượng tức giận.
Vũ Vân Hân chú ý tới mảnh thủy tỉnh vỡ trên sàn nhà: “Lại đánh nhau?”
Ninh Phượng sắc bén nhìn chằm chăm.
“Bạo hành gia đình à?” Vũ Vân Hân cố ý thêu dệt chuyện: “Người đi bạo lực gia đình thì sao làm chủ tịch tập đoàn Vũ Thị được, lỡ ngược đãi công nhân thì sao? Nhưng cũng khá tốt, bà không có tư cách!”