Thật ra các con đang rất lo lắng, cô cũng thế, vì vậy đến nay cô vẫn không có ý định hẹn hò yêu đương.
Trừ khi đối phương là Mục Lâm Kiên.
Chỉ là môn đăng hộ đối, hiện tại cô vẫn chưa có vốn, vì vậy cô chỉ có thể đi một bước tính một bước.
“Người đàn ông dưới lầu đó có phải bố của con không?” Há Cảo ríu rít hỏi.
“Các con muốn có bố không?” Vũ Vân Hân tò mò hỏi
Ba đứa trẻ chần chừ một chút: “Thi thoảng cũng muốn”
Thật ra bọn trẻ đã quen với cuộc sống không có bố rồi, có bố hay không có bố cũng không có khác biệt gì.
Chỉ là mỗi lần nhìn thấy Mục Lâm kiên, tâm trạng của bọn trẻ đều không giống nhau.
“Hình như mẹ thích Mục Lâm Kiên rồi” Gương mặt tròn tròn của Há Cảo áp lên người Bánh Bao, Bánh Bao dựa vào ngực của Màn Thầu.
“Con cũng cảm thấy Mục Lâm Kiên là hình tượng của người bố trong lòng con.”
Màn Thầu bĩu môi: “Con chỉ muốn đánh bại Mục Lâm Kiên” . Bạn đang đọc truyện tại ~ T R U M t r u y e n . M E ~
Họ thì thầm rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, phòng bệnh lạnh lẽo, không một bóng ngườ Người phụ nữ vốn đang nằm trên giường đã không thấy đâu nữa.
Vệ sĩ vừa bước vào nhìn thấy cảnh này lập tức thông báo cho Vũ Vân Hân.
Cô đang chuẩn bị đi làm liền vội vàng chạy tới: “Xảy ra chuyện gì “Hiện tại vẫn chưa tìm thấy”
Vũ Vân Hân lo lắng rồi, theo lẽ thường không thể không tìm thấy.
Bởi vì dì ấy không thể tự chăm sóc bản thân, hơn nữa dì ấy mới từ phòng chăm sóc đặc biệt ra, cơ thể rất yếu, tối hôm qua thậm chí còn không thể nói một câu hoàn chỉnh.
Vũ Vân Hề lo lắng lục tung cả bệnh viện lên để tìm người, cuối cùng lên đến sân thượng nhìn thấy một người đang mặc áo bệnh nhân ngồi ở đó.
Gió hôm nay rất to, cơ thể của dì ất cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay cô ấy đi vậy.
“Dì à, dì không sao chứ?” Vũ Vân Hân đi đến trước kéo dì ấy.
Người phụ nữ quay lại, hai mắt đỏ bừng, nghẹn ngào không nói nên lời.
y, dường như chỉ cần một “Có chuyện gì vậy?”
“Dì nhớ Hoàng Hà quá, tại sao nó lại bỏ rơi dì?”
“Ở đây gió to lắm, hay là chúng ta về phòng rồi nói có được không?”
“Không cần đâu” Dì cầm lấy di thư của Hoàng Hà: “Nó không muốn rời xa thế giới này, nhưng tại sao lại có người ép nó phải chết chứ?”
Lời nói này khiến Vũ Vân Hân nhớ đến một người.
Di thư của Ninh Uy cũng viết những lời này, lá thứ đó vẫn ở trong túi xách của cô, đến hôm nay vẫn chưa vứt đi.
“Cô ấy khi còn sống có gọi điện thoại cho dì không?”
“Có” Dì đến giờ vẫn nắm tay cô: “Nói dì giúp con”
Vũ Vân hân tròn mắt kinh ngạc: “Giúp con?”
“Ừ. Dì là bạn bên cạnh phòng bệnh với mẹ con, có lẽ dì có thể giúp được con. Sở dĩ dì lên đây, thật ra là vì dì sợ ở dưới có người theo dõi”
Vũ Vân Hân đột nhiên nghĩ tới điều này.
Theo cách làm của Ninh Phượng, nếu đã như vậy nhất định sẽ không bỏ qua cho dì, nếu như điều tra được dì và mẹ có liên quan, vậy người phải chết tiếp theo là…
Vũ Vân Hân nghĩ tới sự ra đi đột ngột của bố.
“Hoàng Hà có nhắc con với dì, nếu không có con, vậy cái mạng này của dì chắc sớm đã không còn rồi”