“Buổi họp báo ngày mai nói tôi chính là con gái của Vũ Thế Thứ bà ta càng muốn có được, Vũ Vân Hân làm sao sẽ dễ dàng để bà ta đạt được.
“Cô…”
Ninh Phượng hận nghiến răng, phải biết công khai Vũ Vân Hân là con gái của Vũ Thế Kiệt thì địa vị của bà ta ở tập đoàn Vũ Thị liền bị lung lay.
“Thế nào, không đồng ý2”
“Chuyện này không gấp mà. Hiện tại hạng mục này so ra càng gất hơn, dù sao cái này là thỏa thuận giữa ba chúng ta, cũng không thể vì ân oán cá nhân mà hành động theo cảm tính được.”
“Không đồng ý thì bỏ đi vậy”
Vũ Vân Hân cúp điện thoại.
Kỳ thực đây toàn bộ đều là mưu kế của cô, suy cho cùng thì câu cá lại mong có người cắn câu.
Dì giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại quá. Xem ra con có thể nhanh chóng tìm thấy bằng chứng rồi: Căn cứ theo lời dì nói, Vũ Vân Hân phải lấy được hồ sơ kiểm tra bệnh án năm đó mới là chứng cứ tốt nhất.
Vũ Vân Hân cùng dì đi xuống lầu, về đến phòng bệnh.
“Dì, con phải về công ty, nếu có chuyện gì, nhớ gọi cho con”
“Được”
Dì ngồi trên giường bệnh yên lặng nhìn bóng lưng Vũ Vân Hân rời đi, nụ cười nơi khóe miệng dần dần biến mất.
Bà nỉ non: “Con gái bảo bối, mẹ sẽ không để con chết oan, mẹ nhất định nợ máu trả bằng máu, an tâm đi”
Ở công ty.
Vũ Vân Hân về tới công ty thì nhìn thấy Vũ Thư Anh đứng khóc ở hành lang.
Không đợi Vũ Vân Hân lên tiếng, Vũ Thư Anh đột nhiên quay người đối mặt với cô đang đi tới.
Đi lên chính là một cái ôm.
Trong nháy mắt này, Vũ Vân Hân ngạc nhiên.
“Tôi mệt quá, buồn quá” Vũ Thư Anh dựa vào trong ngực cô.
Vũ Vân Hân toàn thân không thoải mái Ba đứa bé đang cùng Lục Tâm đi t ạp Lạp sao?”
Một tiếng này lại để cho Mục Lâm Kiên đi sau cùng nghe được. . ngôn tình hoàn
Vừa từ phòng họp đi ra liền nhìn thấy người phụ nữ của mình bị những nữ nhân khác ôm, ghen tuông lập tức thăng vài cấp.
“Thật đáng thương, cùng đàn ông coi như xong, lại còn cùng phụ nữ, Búp Bê của chúng ta đúng là hàng bán chạy” Mục Lâm Kiên nghe được lời châm chọc của Há Cảo rét lạnh thấu xương.
Anh lạnh mặt trầm xuống, ngạo nghễ mạnh mẽ đi tới.
Đi đến trước mặt hai người phụ nữ: “Buông ra”
Sắt thép thẳng nam không có ai đỡ nổi.
Vũ Thư Anh tủi thân vội lau nước mắt, đôi tay vội vàng giữ lấy Vũ Vân Hân.
Vũ Thư Anh mím môi lại, lặng lẽ lùi bước sang một bên, bước chân còn chưa ổn định, trông thấy Mục Lâm Kiên hướng về phía trước, dựa gần Vũ Vân Hân, đem Vũ Vân Hân đẩy lên vách tường.
Khoảng cách thân mật đó, tất cả mọi người có mặt đều bàng hoàng.
Mỗi một lời nói, ánh mắt kinh ngạc đều rơi vào trên người Vũ Vân Hân.