Bọn nhỏ ngồi thoải mái trên ghế sô pha, lười biếng năm tay Vũ Vân Hân: “Búp Bê ơi, đêm nay nhất định phải ở cùng bọn con nhé.”
“Ở chỗ lạ, người ta sợ lắm đó nha” Bánh Bao vô cùng thân thiết ôm chầm lấy Vũ Vân Hân.
Ngay sau đó là hai đứa nhỏ khác cũng nhào lên ôm.
Mục Lâm Kiên, người đang đứng phía sau, cảm thấy rằng bọn nhỏ bé đang cướp đi người phụ nữ của anh ta.
“Còn tôi thì sao?” Giọng nói từ tính lạnh lùng của anh vang lên.
Thế nhưng, trước mặt bốn mẹ con này lại không có chút uy nghiêm, cũng hoàn toàn không thấy ai để ý tới.
Vũ Vân Hân nằm giữa ba đứa trẻ, chiếc giường lớn của anh đều bị ba đứa nhỏ chiếm giữ.
Anh thậm chí còn không thể chen nổi một khe hở.
Đột nhiên, quay lại và nhìn vào tấm gương lớn đằng sau mình ….
Nam nhỉ vai năm tất rộng, thân mười thước cao thế mà so ra lại không bằng ba đứa chân ngắn trước mặt nên đêm nay, anh vẫn lẻ loi chăn đơn gối chiếc!
“Bố ơi.”
Ngay khi anh đang thất vọng rời đi, một giọng nói mềm mềm dễ thương vang lên sau lưng anh.
Bánh Bao nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười với anh.
Với nụ cười dễ thương như một thiên thần nhỏ làm trái tim của Mục Lâm Kiên như tan chảy.
Anh theo bản năng bước đế, lẽ nào chúng chợt nhận ra răng chúng đã chiếm vị trí của anh sao?
“Nhớ tắt đèn!”
Mục Lâm Kiên toàn bộ khuôn mặt đều triệt để đen thui.
Một đêm bưng trà rót nước chơi với con, giờ còn sai bảo anh tắt đèn?
“Yêu bố! Moa moa moal” Bánh bao hôn anh một cái.
Nụ hôn chết người này gây chết người đến tám phần mười.
Trái tim đàn ông của Mục Lâm Kiên nháy mắt như bị bắn chết, im lặng quay người lại, tắt đèn, không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ngày thường, anh có thói quen đến phòng làm việc để đọc sách.
Khi bước ra khỏi phòng, anh trực tiếp vào phòng làm việc.
Bất giác thời gian đã đến mười hai giờ tối.
Nhà cũ lúc nửa đêm trông lạnh lẽo và vắng lặng.
Ngoại trừ một vài vệ sĩ chờ sẵn trong sảnh rộng, thì hầu như không có ai di chuyển xung quanh.
Hành lang trên tầng hai trống trải nhìn không thấy bóng người, yên tĩnh đến đáng sợ.
Một chút động tĩnh liền có thể được nghe được rõ ràng.
Lúc này, một cánh cửa đột nhiên khẽ mở ra.
Tiếng cọt kẹt của cánh cửa vô cùng kỳ quái.
Ba cái lỗ tai thính khẽ nhúc nhích, nhưng vì buồn ngủ nên như thế nào cũng không mở ra được.
Hai người đàn ông mặc đồ đen lẻn vào cửa.
Dọc theo nơi không được ánh trăng chiếu sáng, từng bước men theo bức tường.
Họ đến bên giường và nghiêng người về phía trước và lấy trong túi ra một thứ tương tự như mặt nạ.
Để không thu hút sự chú ý của mọi người, các bao tải đã được đo đạc kỹ càng trước khi hành động.
Theo chiều cao của ba đứa nhỏ, thì chiếc bao trên tay là vừa đủ.
Thừa dịp đếm ngược ba hai một.
Hai người nhẹ nhàng kéo chăn bông xuống.
Đệm giường bị xốc lên, cảm giác tơ lụa mềm lại như làn gió xuân nhẹ nhàng…
Người đâu?