Vừa đến chiều, Vũ Vân Hân liền đưa ba đứa nhỏ về nhà.
Ba mẹ con vừa lái xe rời đi, Mục Lâm Kiên quay về thấy phòng khách đã thấy phòng khách trống rỗng, trong nháy mắt anh liền không còn tâm trạng.
Một mình anh ngồi trên ghế làm việc nhìn camera giám sát quay được vào xế chiều hôm nay, thấy bốn mẹ con không chút lưu luyến rời đi, vẻ mặt anh trở nên âm trầm đáng sợ.
Anh tự ngược đãi chính mình, bấm dừng màn hình lại lúc bốn người rời khỏi cửa chính, phóng lớn hơn, rồi lại phóng lớn hơn nữa…
Người không biết còn tưởng rằng anh là kẻ biến thái, sẽ nhìn chằm chằm vào mấy người họ như thế đến chết.
“Chủ tịch Mục, không cần phải thế đâu! Lần sau anh vẫn có thể bảo bọn họ quay lại được mà!” Lục Tâm đã phải nhìn boss lớn nhà mình nhìn chằm chằm vào màn hình cả một tiếng đồng hồ.
“Cậu không hiểu đâu!”
“…” Anh ta có chỗ nào không hiểu chứ, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao: “Thật ra anh cũng có thể giữ cô ấy và ba đứa nhỏ lại mà.”
“Cậu thì biết cái gì, không có vợ không có con mà hiểu gì.” Mục Lâm Kiên bực bội.
Lục Tâm mím môi, anh ta đúng là chưa vợ chưa con: “Nhưng mà…”
Vào lúc anh ta định mở miệng, Mục Lâm Kiên lạnh lùng trừng mắt, anh ta vội vàng ngậm miệng lại.
“Chọn ngày giúp tôi, tôi muốn kết hôn!”
“Hả?” Lục Tâm sững người.
Sao nghe cứ có cảm giác như đàn ông lớn tuổi khát khao kết hôn thế này.
“Chủ tịch Mục, anh như vậy có phải hơi vội rồi không?”
“Cậu thì biết cái gì!” Mục Lâm Kiên gào lên.
“…” Anh ta im lặng ngậm miệng một lần vậy.
“Kết hôn rồi, bọn họ sẽ ngày ngày ở đây.” Mục Lâm Kiên cầm con chuột di chuyển con trỏ trên màn hình máy tính vẽ vẽ lên một vòng tròn trên hình.
Đó là phòng khác dưới lầu, bắt đầu từ hôm qua ở dưới này đã rất náo nhiệt, tiếng cười của trẻ con, tiếng nói chuyện vui vẻ, có cả tiếng đùa giỡn nữa.
“Chủ tịch Mục, nhưng anh dù sao cũng cần phải cầu hôn đã chứ, rồi xem xem Vũ tiểu thư có đồng ý hay không nữa!”
Mục Lâm Kiên cau mày, cầu hôn như thế nào mới thành công được?
Vấn đề nay ngược lại làm khó anh.