Một giây trước còn nói là không đi trật đường ray, bây giờ đã có ngay một người phụ nữ đến ngồi xuống bên cạnh rồi.
“Các con đừng hiểu lầm, ông không biết bà ta mà!” Ông Mục vội vàng giải thích.
Ninh Phượng nghi hoặc nhìn mấy người họ, sao ông Mục lại phải để ý sắc mặt của ba đứa nhỏ kia thế?
Chuyện này không khoa học tí nào!
“Mấy đứa không phải là con của Vũ Vân Hân hay sao? Sao nhìn thấy bà ngoại mà không biết chào hỏi gì vậy, bà ngoại suýt chút không nhận ra mấy đứa đó!”
“Bà ngoài?” Ông Mục kinh ngạc nhìn về phái Ninh Phượng.
Ban đầu thì không có ấn tượng gì, nhưng vừa nghe thấy gì mà cháu nội rồi lại bà ngoại, hóa ra cũng có tí dây mơ rễ má, lúc này ông Mục liền nở nụ cười thân thiết: “Hóa ra là bà ngoại của tụi con à! Thật ngại quá, vừa rồi thất lễ.”
“Không sao cả! Dù sao tôi cũng phải người có thể được công khai ra ngoài ánh sáng.” Nói xong, vẻ mặt vốn đang hớn hở vui vẻ đột nhiên trở nên đáng thương: “Có lẽ trong lòng bọn nhỏ tôi cũng không có tư cách gì mà làm bà ngoại. Dù sao trong mắt mẹ của bọn nhỏ tôi chính là một tiểu tam.”
Ninh Phương len lén liếc mắt nhìn sắc mặt của ông Mục, tiếp đó liền vờ chảy hai ba giọt nước mắt: “Thật ra tôi cũng tưởng có thể tình cờ gặp được ông Mục thế này thì có thể cùng…”
“Hóa ra là một tiểu tam à!” Ông Mục lại thốt ra một câu chặn họng Ninh Phượng.
“Đúng thế! Cho nên quan hệ của hai người là?” Ba đứa nhỏ nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt.
“Ông và bà ta không có quan hệ gì hết.” Ông Mục trả lời ngay lập tức.
Ông suýt chút nữa quên mất mối quan hệ gia đình phức tập của nhà thằng em họ Vũ kia.
“Ông suýt chút còn tưởng là Diệp Cẩn, nhưng ngẫm lại thì bầ ấy đã mất rồi! Làm ông cứ thấy kì quái, từ đâu ra mà các con lại có bà ngoại.”
Lời này khiến Ninh Phượng thật lúng túng.
Xem ra bà ta không nên nóng lòng cầu thành, lúc này tự dưng xuất hiện, hẳn là phải chuyển sang chỗ khác thôi.
“Người đâu, đưa đi.” Ông Mục lạnh giọng gọi.
Hai vệ sĩ lập tức đưa người phụ nữ đó ra ngoài.
Ông Mục ghét bỏ vỗ vỗ chỗ quần áo vừa nãy bị Ninh Phượng chạm vào: “Các con đừng có hiểu lầm, ông không có quan hệ gì với bà ta nữa! Suýt chút ảnh hưởng đến hình tượng của ông trước mặt cháu nội. Mấy đứa nghe đây, đàn ông nhà họ Mục đều chỉ yêu mỗi vợ mình thôi! Một lòng một dạ với vợ mà thôi! Bởi vì thế nên vợ chồng mới hòa thuận, gia đình hòa thuận được! Gia đình hòa thuận rồi thì tiền tài tự dưng đến thôi.”
Nghe đến tiền tài thì cặp mắt của mấy đứa nhỏ lập tức lóe sáng, hóa ra là thế!
Đối với câu trả lời này của ông Mục, ba đứa nhỏ tỏ vẻ rất hài lòng.
“Vậy câu tiếp theo, ông có đánh vợ mình không?”
Biểu cảm Ông Mục tựa như dấu chấm hỏi đầy mặt: “Tại sao lại đánh vợ chứ? Vợ không phải để cưng chiều hay sao?”
Màn Thầu nhìn vào mấy thông tin liên quan đến ông Mục, ngoại trừ liên quan đến tài chính kinh tế nay kia ra thì đúng thật không có thấy những tin xấu khác.
“Vậy ông có chủ nghĩa đàn ông không? Ví dụ như chuyện gì cũng nhất định phải nghe theo ông, chỉ cần ông mở miệng là bất kể thế nào cũng phải nghe theo.”
“Chuyện này…” Ông Mục khó xử cau mày: “Bọn ta đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm rồi, vốn đã quen với việc từ trên cao nhìn xuống, thói quen ỷ mạnh vốn đã bẩm sinh…”
Ba đứa nhỏ không hài lòng bĩu môi: “Cho nên có hiềm nghi với việc bắt nạt vợ.”