Ánh mặt trời mờ nhạt chiếu xuống cửa sổ sát đất, xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy bên ngoài ngựa xe như nước.
Vũ Vân Hân thu dọn tài liệu trong tay lên lầu tìm ba đứa bé.
Lúc đi vào trong thang máy, một mùi hương nước hoa quen thuộc lan tràn khắp thang máy.
Cô nhìn ra bên ngoài thang máy trong suốt thấy ba đứa bé thấy đúng lúc chạy đến tìm cô.
Cô vội vàng nhấn xuống tầng, cầm di động, nói: “Mẹ vừa định đi tìm các con, các con đã…”
Đang nói thì trong di động bỗng phát ra tiếng thét chói tai.
Ở tầng hầm một không có nhân viên cứu hô.
Ai nấy đều lục tục lái xe đi, cũng không ai chú ý thấy trong thang máy trục trặc còn có ba đứa bé.
Bảo vệ thảnh thơi đứng trước cửa bãi đỗ xe, duy trì trật tự ra vào của xe.
Vũ Vân Hân vội vã chạy xuống, điện thoại của Mục Lâm Kiên vẫn không ai nhấc máy.
Rơi vào đường cùng, đành phải gọi điện cho Lục Tâm.
“Thang máy công cộng bên trái bị hỏng và ba đứa bé đang mắc kẹt trong đó.”
“Hả!” Giọng nói nhàn nhạt khiến Vũ Vân Hân sửng sốt.
Giọng điệu quá mức xa lạ khiến cô nghi ngờ: “Cô là?”
“Đồ đàn bà khốn nạn, đừng có gọi điện qua đây nữa, Trợ lý Lục là người của tôi!” Nghe điện thoại không phải Lục Tâm, mà là một người phụ nữ xa lạ, rất giống bạn gái anh ta.
Vũ Vân Hân cảm thấy rất kỳ lạ, tất cả mọi chuyện đều như muốn nhắm vào cô, lúc này cô không thể liên hệ được với ai.
Rơi vào đường cùng, cô đành phải gọi điện thoại cứu hộ.
Đó là hi vọng duy nhất của cô.
Đối mặt với cánh cửa đóng chặt, Vũ Vân Hân chỉ muốn cạy mở ra, cô thử gõ gõ: “Có ai ở bên trong không?”
Vì không nghe thấy bất cứ tiếng động gì bên trong nên Vũ Vân Hân lại càng phiền não và bất an.
“Rốt cuộc là ai? Có bản lĩnh thì xuất hiện đi!” Cô tức giận la hét lên.