Ba đứa nhóc ăn xong cơm chiều về đến nhà, thấy trong nhà không có ai.
Gọi điện thoại, Vũ Vân Hân cũng không nghe.
Lục Tâm lúc này tự nhiên trở thành đối tượng để bọn chúng tra hỏi.
“Búp bê đi đâu rồi?”
Mấy đứa nhóc vô cùng giống bố của Vũ Vân Hân, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng nếu Vũ Vân Hân đi đâu mà mười giờ tối còn chưa về nhà thì bọn chúng sẽ rất lo lắng.
“Sẽ về nhanh thôi!” Lục Tâm cười.
“Nhanh là bao lâu?”
Ba đứa nhóc vây quanh Lục Tâm, mặt mũi đứa nào đứa nấy giống như hung thần.
‘Két!’ Đột nhiên cửa phòng mở ra.
Vũ Vân Hân đi vào đã nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của ba đứa nhóc.
“Về rồi! Chú đã nói là bà chủ sẽ nhanh về mà.” Lục Tâm đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Ánh mắt sắc bén của ba đứa nhóc hướng về phía Vũ Vân Hân, tay chỉ vào chiếc ghế con trước mặt: “Mẹ ngồi đây cho bọn con!”
Bọn chúng giống như máy quét, nhìn một lượt từ đầu đến chân Vũ Vân Hân.
“Có phải mẹ ở cùng với tiểu tử thối Mục Lâm Kiên kia không?”
“…” Cả Vũ Vân Hân và Lục Tâm đều ngạc nhiên, dù sao thì Mục Lâm Kiên cũng là bố của mấy đứa, vậy mà mấy đứa lại dám gọi anh ấy là ‘tiểu tử thối’, như thế có phải là rất không lễ phép không?
“Bà Vũ Vân Hân, mời bà mau khai thật!” Há Cảo lấy ra một chiếc gậy từ bên hông.
Xem ra, bọn nhóc thật sự rất tức giận!
Bánh Bao ngửi ngửi người Vũ Vân Hân: “Đúng là có mùi của người đàn ông thối kia!”
Màn Thầu nhìn chằm chằm vào cổ Vũ Vân Hân: “Sao lại không có dấu vết gì nhỉ?”
Vũ Vân Hân nhìn ba đứa con của mình: “Chẳng qua chỉ là mẹ phải tăng ca thôi, mấy đứa có cần phải nhìn mẹ như thế không?”
“Có làm việc gì mà không thể cho người khác biết không?”
Ba đứa nhóc vẫn nói chuyện xung quanh cái chủ đề kia.
“Mấy đứa ngứa thịt, muốn làm phản à? Thế mà dám nói chuyện bằng cái giọng đó với mẹ?
Một giây trước còn nhỏ bé, yếu đuối bị ba đứa nhóc thẩm vấn, trong nháy mắt đã biến thành hổ gầm lên làm cho ba đứa nhóc bị dọa sợ.
“Chẳng qua người ta lo lắng cho mẹ thôi!” Ba đứa nhóc oan ức, bất bình chu miệng lên.
“Hôm nay có đánh nhau không?”
Vũ Vân Hân vẫn như mọi ngày, kiểm tra khắp người bọn nhóc một lượt để xem chúng có bị thương ở đâu không.
“Không có, bây giờ Võ Kiệt làm sao có thể là đối thủ của bọn con nữa! Bọn con thành trùm nhà trẻ rồi!” Há Cảo nói một cách đầy tự hào.
“Có thích trường học đó không?”
“Có ạ!”
Hiếm khi bọn nhóc lại thích trường học.
Tự nhiên, mọi người đều im lặng nhìn về phía Lục Tâm ở bên kia.
Cậu ta không hiểu chuyện gì nên hơi ngạc nhiên, xấu hổ hỏi một câu: “Sao mọi người lại nhìn tôi?”