Nhưng mà người phụ nữ này rất biến thái!
Cô không ăn được lại còn muốn anh ăn cho cô xem, bắt chủ tịch bá đạo ăn rồi lại còn phải phát trực tiếp nữa!
“Em thích ăn cả món kia nữa, anh ăn một miếng đi, nhanh lên!” Vũ Vân Hân chỉ vào đĩa gà rán. . Kiếm Hiệp Hay
Da gà rán vàng, chỉ cần hạ dao xuống là sẽ nghe thấy tiếng giòn tan.
Miếng thịt gà tươi ngon trông rất hấp dẫn, Vũ Vân Hân không nhịn được nuốt nước miếng.
Nhưng mà cái đồ trước mặt này lại không thích ăn.
Ăn có miếng thịt mà cứ chần chừ mãi!
Mục Lâm Kiên không thích những món chiên xào nhiều dầu mỡ cho nên không thể cảm nhận được niềm hạnh phúc này.
“Anh mau ăn đi!”
Mục Lâm Kiên thấy mình giống như một thằng ngốc, nhưng vì chiều cô nên vẫn ăn một miếng.
Da gà giòn tan, đúng là thịt gà tươi có khác, cũng không tệ.
Nhưng anh vẫn không thích!
“Đúng là làm khó cho anh rồi!” Vũ Vân Hân cười khúc khích, xúc một thìa cơm cho vào miệng.
“Còn muốn ăn gì nữa?” Mục Lâm Kiên lấy khăn giấy ở bên cạnh lau miệng.
“Không ăn nữa! Cũng nhiều rồi, không làm khó anh nữa. Chỗ còn lại để cho bọn trẻ đến ăn.”
“Ai cho chúng nó tới đây?”
Nghĩ đến ba thằng nhóc thối kia anh lại lo lắng mình không có chỗ đứng.
“Sắp đến giờ tan học rồi, anh không đi đón mấy đứa con bảo bối của chúng ta à?”
Mục Lâm Kiên suy nghĩ một lúc, quả thật anh yêu Vũ Vân Hân hơn ba thằng nhóc thối kia.
Nhưng anh lại có một chút hứng thú với việc đến đón con tan học.
“Ừ!”
Mục Lâm Kiên để đồ ăn xuống, đi soi gương, sửa sang lại quần áo đầu tóc.
Vũ Vân Hân đang ngồi ăn cơm cuối cùng cũng hiểu vì sao anh càng ngày càng đẹp trai, là vì anh rất chú trọng vẻ bề ngoài!
Sau này cũng phải để bọn trẻ con học theo anh ấy mới được.
Mục Lâm Kiên lấy áo khoác, không quên hôn cô một cái rồi mới đi.
Thật ra có đôi khi hạnh phúc đơn giản là có người ở bên cạnh, có người đối xử tốt với mình!
Nhưng mà anh đi rồi thì cô phải làm sao?
Cô chỉ mới được tháo dây trói một tay, còn hai chân và một tay nữa, không thể cứ để như thế được!
“Cốc cốc cốc!”
Đột nhiên có tiếng gõ cửa!
Trong lòng Vũ Vân Hân sụp đổ, có gõ cũng vô ích, cô cũng không ra mở được.
Tiếng gõ cửa càng ngày càng gấp gáp, Vũ Vân Hân buồn phiền hét to: “Ai thế!”
“Vân Hân, là dì đây!”
Giọng nói quen thuộc vang lên làm cho Vũ Vân Hân thay đổi thái độ: “Cháu không mở được cửa, dì gọi y tá hay ai đó mở cửa giúp cháu được không.”