Cửa thang máy vừa mở ra, một mùi nước hoa tỏa ra.
Vũ Vân Hân nhạy bén nhíu mày, đi là hương nước hoa của người giàu.
Nước hoa này không hề rẻ…
“Cô Thẩm, Chủ tịch Mục đang có cuộc họp. Xin cô đợi một chút.” Thư kí lịch sự nói.
“Được rồi, vậy tôi vào trong ngồi đợi.”
Thư kí đứng lên, đi ra cửa phòng, chuẩn bị mở khóa cửa.
“Cô không hẹn trước à?” Giọng nói đầy khiêu khích của Vũ Vân Hân khiến Thẩm Giai Kỳ sựng lại.
“Tôi không phải người lạ.” Thẩm Giai Kỳ bất mãn nhìn chằm chằm vào Vũ Vân Hân: “Thận của tôi và cô không giống nhau.”
Nói xong, cô ta mở cửa bước vào văn phòng.
Huống hồ hai người họ còn là thanh mai trúc mã, hai bên gia đình đã có giao tình từ lâu.
“Chủ tịch Mục.”
Giọng nói ngọt ngào từ phía cửa vang lên. Mục Lâm Kiên kết thúc cuộc họp xong trở về, nghe thấy những lời nói trong lòng, bước chân không tự chủ ngừng lại, đầy sủng nịnh nhìn người phụ nữ bên cạnh.
“Chủ tịch Mục.” Vũ Vân Hân giả vờ tủi thân mà bĩu môi.
Các vị lãnh đạo và các thư ký đi phía sau đều nhìn cô.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Ngữ khí của Mục Lâm Kiên mềm mại như nước, nếu không tận mắt chứng kiến thì mọi người cũng không dám tin.
“Ừ.” Vũ Vân Hân gật đầu, nhìn vào phòng làm việc.
Sau đó nhìn anh một cái, để anh tự hiểu rồi rời đi
Mục Lâm Kiên nhíu chặt lông mày, nhìn sang Lục Tâm bên cạnh.
“Có gì không ổn sao? Chủ tịch Mục?” Lục Tâm lung túng hỏi.
“Cậu nói xem?”
“Nhưng đây là chuyện tình cảm của anh mà, anh phải tự giải quyết nó chứ.”
“Tăng lương.”
Vừa nghe được mùi tiền, Lục Tâm lập tức mỉm cười, lịch sự đi vào phòng.
“Cô Thẩm, là như này, Chủ tịch Mục chúng tôi hôm nay có việc bận rồi, nếu không có việc gì gấp thì lần sau gặp lại, mời cô ra ngoài.”
Thẩm Giai Kỳ vừa ngồi không bao lâu, người đến lại chẳng chào hỏi tiếng nào đã muốn đuổi cô đi?
Thẩm Giai Kỳ đứng dậy, đi đến trước mặt Mục Lâm Kiên: “Lâm Kiên, người nhà có việc gấp.”
“Hẹn trước.”