“Tôi mà nhập hộ khẩu nhà các người thì sẽ làm chó! Tôi mới thèm vào nhà họ Mục này của anh đâu!”
“Nhưng anh lại muốn nhà họ Vũ của em!”
Giọng nói của anh từ tính trầm thấp, vô cùng kiên định, không giống như đang đùa.
Sau gáy Vũ Vân Hân như bị vỗ một cái, ù ù cạc cạc nói: “Anh nói gì cơ?”
“Em không vào hộ khẩu nhà anh, vậy anh nhập hộ khẩu cùng em!”
“Anh muốn ở rể sao?” Vũ Vân Hân như nhặt được một món hời lớn.
Ngón tay thon dài của Mục Lâm Kiên giơ lên tính toán một chút: “Sau khi nhập hộ khẩu, tài sản của nhà họ Mục không thuộc về anh, anh phải dọn ra ngoài rồi.”
“Nhà họ Mục có bao nhiêu tiền?”
Mục Lâm Kiên bị những lời này của cô chọc cười, quả nhiên là một người phụ nữ tham tài háo sắc.
Nếu là những người khác, tuyệt đối sẽ nói cô tham tiền tài, không có đạo đức.
Nhưng trong mắt Mục Lâm Kiên, dáng vẻ này của cô lại đáng yêu muốn chết.
Dù sao anh cũng có tiền, mà thứ nhiều nhất cũng chỉ có tiền.
Anh chỉ thiếu tình yêu và người phụ nữ trước mặt này thôi.
“Chặt chân em, dù liệt nửa người cũng có thể nuôi em sống được mười kiếp!” Mục Lâm Kiên ra vẻ phóng đãng không kiềm chế được nói.
“Mười kiếp!” Vũ Vân Hân không dám đoán đằng sau rốt cuộc có bao nhiêu số không, tổng cộng có mấy số: “Được rồi! Tôi cũng không muốn giúp đâu!”
“Hừ! Phụ nữ đấy!”
Mục Lâm Kiên cong khóe miệng, cũng cũng biết cái tính cách chỉ yêu tiền kia của cô rồi.
“Vậy em nhập hộ khẩu đi? Kết hôn xong, tài sản của anh sẽ chia em một nửa!”
Mồi nhử vô cùng dụ hoặc thế này, Vũ Vân Hân hơi do dự.
“Không được! Tôi không thèm!”
Mục Lẫm Kiêu cưng chiều nhìn cô, sau đó đi về phía người phụ nữ: “Phải làm sao mới thèm đâu? Kết hôn xong, tiền này sẽ là của em!”
“Kết hôn?”
Vũ Vân Hân suýt nữa thì không phản ứng kịp.
“Ừm! Sính lễ là tất cả tài sản của anh, thất thế nào? Cô Vũ?”
Giọng điệu có tiền thì đi đường quyền này thật sự không phải ai cũng làm được.
“Anh chờ một chút! Tốc độ này của anh cũng nhanh quá đấy. Bây giờ tôi đang nói chuyện con cái với anh, sao lại lẩn sang chuyện kết hôn?” Vừa rồi hình như sức lực kinh người, sao hiện tại lại cảm thấy càng ngày càng già yếu, không có sức nữa rồi.
“Con theo họ em thì sao? Dù sao em cũng muốn sinh mà!” Mục Lẫm Kiêu vô cùng thẳng thắn, đúng là không ai bằng.
Khuôn mặt Vũ Vân Hân đỏ như ớt: “Ai muốn sinh con với anh chứ!”
“Lần trước kinh nguyệt đến là ngày 15, bây giờ đã 25 rồi mà dì cả vẫn chưa đến, để anh dẫn em đi khám phụ khoa!”
Đối với Mục Lẫm Kiêu mà nói, đừng nói chu kì sinh lí của Vũ Vân Hân, ngay cả chuyện cô thích ăn gì uống gì ngủ như thế nào, anh đều nhớ hết.
“Tôi... chậm mười ngày rồi!”