Đồng hồ trên tay cậu có chức năng kiểm tra camera.
“Con nói Mục Lâm Kiên đang nhìn chúng ta à?”
“Vâng.” Há Cảo chỉ vào trong góc, chỉ cần nó mở ra đồng hồ sẽ cảm ứng được.
Mục Lâm Kiên ngồi trong phòng làm việc nhìn dáng vẻ Há Cảo xuyên qua camera chỉ vào mình, sau đó trực tiếp đưa camera đến trên người Vũ Vân Hân.
Thật ra đoạn đối thoại ngu ngốc vừa rồi cửa người phụ nữ này, anh đều nghe được hết.
“Nói với Mục Lâm Kiên quản cho kĩ mấy bông hoa dại của anh ra, nếu không mẹ sẽ không khách sáo đâu.” Cơn giận của Vũ Vân Hân thật sự rất lớn.
“Bố, bố ngoại tình sao…?”
Không biết Bánh Bao và Màn Thầu đã đứng bên cạnh anh từ lúc nào, hai mắt tò mò quan sát anh.
“Con ghét nhất chính đàn ông ngoại tình.” Màn Thầu nói xong, lấy một cây gậy nhỏ từ trong túi tức giận ném lên trên sàn, “Ầm” một tiếng vang lên, tương đối quyết đoán.
Mục Lâm Kiên lạnh nhạt nhìn hai thằng nhóc thối này.
Ông đây còn chưa nói câu sao, sao có thể ngoại tình chứ…?
Nhất thời, bầu không khí đột nhiên an tĩnh lại.
Bánh Bao và Màn Thầu như ý thức được chuyện gì đó, vội vàng nịnh nọt nói: “Bố đừng coi là thật nhé! Con giỡn thôi!”
Chỉ cần nói nói giỡn là xong việc sao?
Mục Lâm Kiên cũng lạnh lừng nhướng mày: “Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, các con muốn gì đây?”
Từ lúc nghe thấy bọn nhóc muốn đến lâu đài cổ anh đã cảm thấy kỳ quái rồi, không ngờ đúng là có mục đích.
“Nói cho mẹ con biết, không ngủ được cứ tới tìm bố.” Trong giọng ngập tràn vẻ không đứng đắn làm cho Bánh Bao và Màn Thầu ngây người.
Đêm đen gió lớn, cực kỳ mập mờ, cô nam quả nữ, chung sống một phòng, đến khi bình minh….
Đôi má của hai nhóc kia thoáng cái đã đỏ bừng: “Bố nghĩ hay lắm.”
Nói xong thì nhấc chân nhỏ bỏ chạy, vội vàng bảo vệ Vũ Vân Hân thật tốt.
Hừng đông,
Điện thoại của Há Cảo vang lên.
Nhóc con đang mơ màng mở mắt ra, cầm điện thoại đặt bên tai, lúc này mới nghe thấy giọng nói của bà thím vô cùng xa lạ.
“Xin chào, bà là hiệu trưởng của các cháu đây.” Người phụ nữ vội vàng nói.
Cuối tuần mà còn nghe thấy trường học gọi điện thoại cũng mệt mỏi như đang nghỉ phép mà nhận được cuộc gọi của công ty.
Há Cảo chưa nghe hết lời đã dập máy, lật người tiếp tục ngủ.
“Ting!”
Lúc này đến lượt điện thoại của Màn Thầu vang lên.
Màn Thầu chẳng thèm nhìn lấy một cái đã trực tiếp dập máy, Bánh Bao cũng tắt nguồn luôn.
Thoáng chốc, cả căn phòng đã lập tức khôi phục sự yên tĩnh.
Bọn nhóc ôm gối ngủ tiếp tục đi gặp Chu Công.