Cô Võ và mấy vị phu nhân giàu có hoàn toàn không thèm để ý: “Vậy sao? Nói nghe sợ thật đó! Đưa người phụ nữ này vào nhà vệ sinh cho tôi, tôi không tin mấy người chúng tôi không đấu lại cô.”
Vũ Vân Hân bị mấy người đó kéo vào trong nhà vệ sinh.
Cô không hề la hét mà hoàn toàn bình thản.
Ba đứa trẻ phiền muộn đi tới: “Như thế này thật sự tốt sao?”
“Nếu không thì sao?” Bánh Bao vô cảm cầm lấy điện thoại.
“Cảm giác không tốt đâu! Cảm giác bắt nạt người!” Màn Thầu chau mày.
“Thế giới của phụ nữ, đàn ông chúng ta không hiểu được đâu! Ngược lại thì mục tiêu của chúng ta đã đạt được rồi.” Há Cảo lấy một cái máy ảnh đơn từ trong túi ra: “Cái của anh có độ phân giải lớn hơn, dùng của anh đi!”
“Khá lắm, mua lúc nào đấy?” Bánh Bao và Màn Thầu ghen tỵ
“Trong phòng làm việc của Mục Lâm Kiên vẫn còn rất rất nhiều đấy! Dù sao một người đàn ông như bố cũng không thể dùng hết nhiều như vậy, là con trai của bố nên phải giúp bố dùng một chút mới được.”
Bánh Bao nhìn máy ảnh của Há Cảo: “Không rẻ đâu! Mà này, bố mua máy ảnh để làm gì nhỉ?”
“Chụp phụ nữ!”
Lời của Há Cảo khiến cho Bánh Bao và Màn Thầu rùng mình: “Em không muốn bố của chúng ta là một tên biến thái đâu.”
“Đùa thôi. Là anh đoán thôi. Ha ha!” Há Cảo cười hì hì rồi bước vào nhà vệ sinh nữ.
Khung cảnh bên trong rất dữ dội, những tiếng hét chói tai, tiếng kêu thảm thiết, tiếng mắng chửi vang lên không ngừng.
Các giáo viên nhìn ba đứa bé trước mặt mình bằng vẻ sợ hãi: “Mẹ của ba đứa bị bắt đi rồi, ba đứa không muốn nghĩ cách gì sao? Không phải người chống lưng phía sau ba đứa rất lợi hại à?”
Ba đứa bé bình tĩnh lắc đầu, nháy mắt với các giáo viên nữ: “Yên lặng, trò chơi bắt đầu rồi.”
Há Cảo ấn nút thu hình.
Nhìn qua camera, Vũ Vân Hân bị mấy người phụ nữ bắt nhốt trong nhà vệ sinh.
Từng người trong số họ đều hung dữ chỉ vào cô: “Tôi nói cho cô biết, đừng có rảnh rỗi đi kiếm chuyện! Ở trong trường học này, khiêu khích chúng tôi thì cô sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Tôi không khiêu khích các người, là giá trị quan của các người méo mó! Tôi chỉ thực thi công lý thôi. Chỉ cần tôi ra khỏi chỗ này thì tôi nhất định sẽ tố cáo các người!”
Trong mắt người khác, Vũ Vân Hân thật yếu đuối.
Cô Võ càng nghe càng khó chịu, giơ tay tát vào tai Vũ Vân Hân một cái.
Các giáo viên đứng nhìn trộm ở bên ngoài cũng không còn bình tĩnh nữa rồi: “Không xong rồi! Đánh nhau rồi! Mau gọi hiệu trưởng đến.”
Đợi đến khi giáo viên đi tìm hiệu trưởng, Há Cảo đã lấy máy ảnh quay lại rồi.
“Quay được rồi?”
“Đương nhiên.”
Ba đứa nhỏ giả bộ yếu ớt bất lực ngay lập tức: “Các người bắt mẹ của chúng tôi làm gì vậy? Tại sao lại đánh mẹ của chúng tôi?”