Mục Lâm Kiên làm việc vô cùng tàn nhẫn và độc ác, dường như hai người phụ nữ này đều không biết điều đó.
Cô Võ mệt mỏi ngước mắt lên nhìn Vũ Vân Hân.
Vũ Vân Hân đứng trước mặt như thể chuẩn bị bố thí cho cô ta vậy.
Sao một người luôn cao ngạo như cô ta có thể chấp nhận chuyện này được?
Cô Võ kiêu ngạo nhổ nước bọt vào lòng bàn tay Vũ Vân Hân: “Phì.”
Vũ Vân Hân kinh ngạc trừng mắt, tức giận lau nước bọt lên người cô ta.
“Cô đừng quá đáng, tôi nể mặt con trai tôi, cảm thấy các người đáng thương nên mới quay trở lại giúp.”
Vừa dứt lời, một chiếc Maserati đã dừng lại trước mặt họ.
Thẩm Giai Kỳ bước từ trên xe xuống, vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Chị, chị sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô ta vội vàng đỡ cô Võ dậy.
Cô Võ ngay cả đứng lên cũng khó khăn, máu trên nền dính hết vào cái váy nhỏ thơm tho, phần màu trắng đã biến thành màu đỏ.
“Vũ Vân Hân, là cô làm đúng không?” Thẩm Giai Kỳ giận dữ hét vào mặt Vũ Vân Hân.
“Phải đưa chị đến bệnh viện trước! Nếu mất quá nhiều máu, chị sẽ chết đó.” Thẩm Giai Kỳ chỉ vào xe cứu thương cách đó không xa.
Thẩm Giai Kỳ oán hận trừng mắt nhìn Vũ Vân Hân: “Cô chờ đó, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.”
“Không phải Búp Bê, Búp Bê không hề làm gì cả.” Ba đứa nhỏ giải thích.
“Là mẹ của các người khiến mẹ tôi thành như thế này! Tôi sẽ không bao giờ buông tha cho các người đâu!” Võ Kiệt chỉ vào bọn họ rồi nói.
“Thật là vô lý! Chúng tôi tốt bụng quay lại cứu cậu nhưng cậu lại nói như vậy. Xem ra quyết định của bố là đúng, không nên quan tâm loại người này làm gì cả.” Ba đứa nhỏ tức giận: “Không nên cãi nhau với con chó điên.”
Vũ Vân Hân lại bình tĩnh hơn bất cứ ai khác, cô kiêu ngạo nhướng mắt, bước tới chỗ Thẩm Giai Kỳ: “Chị cả của cô hay bắt nạt người ta, cả trường đều biết cô ta đã làm gì tôi, trong lòng cô ta không có chút tội lỗi nào sao? Thật sự cho rằng nhà họ Thẩm các người là tuyệt vời, có thể tùy tiện làm bất cứ điều gì mình muốn à?”
“Không cần biết đã xảy ra chuyện gì, kẻ nào khiến chị ấy thành ra như thế này thì là lỗi của kẻ đó!” Thẩm Giai Kỳ gầm lên một cách dữ tợn.
Dường như bốn mẹ con vừa nghe thấy một câu chuyện cười: “Nhà họ Thẩm các người buồn cười thật đấy! Là Mục Lâm Kiên làm đấy, nếu có khả năng thì đến gặp anh ấy mà giải quyết đi.”
Cách đó không xa, xe của Mục Lâm Kiên đã đến gần họ.
Thẩm Giai Kỳ nhìn thấy biển số xe quen thuộc kia thì giả bộ bình tĩnh: “Tôi… không thèm tin.”
“Cái thứ gì đâu, ngay cả nói chuyện cũng chột dạ.” Há Cảo nhếch môi cười khẽ, chờ Mục Lâm Kiên xuống xe, cậu ba chân bốn cẳng chạy tới: “Bố ơi! Thật đáng sợ.”
Đôi mắt sâu thăm thẳm của Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Giai Kỳ.
Dường như lời nói của đứa trẻ đang ám chỉ người trước mặt chính là kẻ thù của chúng.
Thẩm Giai Kỳ sợ hãi trước khí thế mạnh mẽ của anh: “Mục Lâm Kiên.”
Cô ta lịch sự chào hỏi Mục Lâm Kiên.
Đứng ở trước mặt cô ta, Vũ Vân Hân khinh thường nói: “Tôi còn tưởng cô có bản lĩnh như thế nào, còn không phải là giống hệt người bình thường sao?”