“Tạo sao lại có nhiều người như thế này? Bọn họ tới đây làm gì?”
Vũ Vân Hân dừng bước, nhìn cô ta đầy thân thiện: “Bọn họ đến để dẫn cô tới đồn cảnh sát đấy!”
“Sao cơ?”
Không để cho người phụ nữ kịp hiểu ra thì đội trưởng và mấy người vệ sĩ đã bắt cô ta lại.
“Vũ Vân Hân, mày lừa tao! Hai triệu của tao đâu chứ? Không phải mày vừa nói muốn hợp tác với tao hay sao hả?”
Vũ Vân Hân lạnh lùng quay người đi về phía ba đứa bé: “Đúng là lòng tham không đáy.”
Làm gì có người nào ngu tới nỗi đưa tiền cho kẻ làm hại con mình, mà hài hước nhất là sự an toàn của người thân đang gặp nguy hiểm lại không báo cảnh sát ư?
“Tôi để cho một trăm vệ sĩ đưa cô tới đồn cảnh sát, thấy có mặt mũi không? Chẳng có mấy người được như thế đâu! Gặp lại sau!”
Ba đứa bé đi theo Vũ Vân Hân vẫy tay với người phụ nữ, còn ngoan ngoãn lễ phép gửi nụ hôn gió: “Chúc cô vui vẻ, mọi chuyện như ý!”
Giám đốc Lăng đứng một bên nhìn thấy hình ảnh này của bốn mẹ con thì bật cười.
Màn đêm buông xuống, bốn mẹ con đều mệt lả người, bị hoảng sợ nhưng không có gì nguy hiểm.
Ba đứa bé chỉ mệt mỏi ngáp một cái.
“Sao hôm nay lại tới đây?” Vũ Vân Hân cầm mấy chai nước trong xe ra.
“Vừa lúc trở về nước thì tới thăm em một chút.”
Mục Lâm Kiên vẫn đang xem video, anh nghe thấy lời này của giám đốc Lăng thì trong lòng chua ngòm.
Anh đứng dậy, cầm theo áo khoác và chìa khóa xe.
“Giám đốc Mục, anh không thể lén đi ra ngoài được! Anh cần ở lại viện để quan sát trong tối nay!” Bác sĩ Lý đứng ở cửa chặn anh lại.
“Tránh ra.”
“Chỉ là một người đàn bà thôi mà, không cần phải như thế!”
Mục Lâm Kiên thẹn quá hóa giận: “Tránh ra!”
“Anh định nhìn xem người đàn bà đó là người như thế nào khi ở trước mặt người đàn ông khác sao? Lỡ như là kẻ lẳng lơ thì không cần cũng được!”
Lời này giúp cho Mục Lâm Kiên cảm thấy may mắn trong lòng.
“Loại đàn bà như Vũ Vân Hân này tôi gặp rất nhiều rồi, trước mặt người khác một kiểu, sau lưng người khác lại là một kiểu khác. Dù sao điều kiện của giám đốc Lăng cũng không tệ, hiếm khi có người giúp anh thăm dò tình cảm trước sao lại không nhắm một mắt mở một mắt để cho người đó thăm dò giùm? Xem thử liệu có đáng giá hay không?”
“Tôi không thích thăm dò.”
Trong lòng Mục Lâm Kiên đã hơi dao động, nhưng nguyên tắc của bản thân khiến anh cảm thấy làm thế đối với ai cũng không công bằng, trong đó bao gồm cả anh.
Nếu như Vũ Vân Hân để cho một người phụ nữ khác thăm dò anh thì anh cũng sẽ rất tức giận.
“Giám đốc Mục, hay là anh học theo Lục Tâm ấy? Tình trường phong phú, kinh nghiệm tràn trề, không dễ bị tổn thương. Chúng tôi cũng vì nghĩ cho sức khỏe của anh thôi, không muốn anh bị người đàn bà khác lừa gạt.”
“Im đi! Đồ chó độc thân!”
Ba chữ chó độc thân đã lấp đầy cái miệng định nói của bác sĩ Lý.