Vũ Vân Hân nói xong thì ba đứa bé nói ngay lập tức: “Bố đừng để mấy trò vặt của tổng giám đốc Lăng làm cho tình cảm gia đình chúng ta trở nên không vui.”
Không hiểu sao trong lòng Mục Lâm Kiên có chút cảm động, anh vẫn cho rằng anh không thể hòa nhập vào trong cuộc sống của bốn mẹ con hay là anh không hề nghĩ rằng mình có tư cách trở thành trụ cột trong cuộc sống của mẹ con họ.
Không ngờ rằng, ba đứa bé vì gia đình này mà đã âm thầm cố gắng rất nhiều.
“Chúng con chỉ thích bố với Búp Bê ở cùng với nhau, chứ không thích có người khác xen vào làm phiền đâu.”
Bọn chúng hiểu nhất sự quan trọng của một gia đình hoàn chỉnh là như thế nào so với bất kỳ ai.
Thật khó khăn mới có cả mẹ và bố, bọn chúng không cho phép bất kỳ người nào phá hoại gia đình này.
Đôi môi mỏng bạc tình của Mục Lâm Kiên khẽ nhếch lên.
“Nhưng mà không thể lén giấu bọn con sinh thêm đâu!” Ba đứa bé liếc xéo.
Nói xong, Há Cảo lấy một bao kẹo từ trong túi quần ra: “Đây là món quà nhỏ con dành cho bố nè, đừng quên nha! Bọn con đi nhà trẻ, nếu mà bố cũng muốn đi cùng thì ăn viên kẹo này đi.”
Quà tặng của con trai, thân là bố già không nhận lấy thì thật buồn.
Sáng sớm không cháo nóng thì là kẹo ngọt, cảm giác hạnh phúc ngập tràn, Mục Lâm Kiên cực kỳ vui vẻ.
Khi tới văn phòng thì anh gửi tin nhắn cho Lục Tâm: “Ngày cầu hôn sắp tới phải sắp xếp thật cẩn thận không được có sơ sót gì.”
Anh luôn chờ đợi thời cơ tốt nhất để cầu hôn, lúc này là thích hợp nhất.
“Vũ Vân Hân đang ở đâu?” Rõ ràng vừa mới đi theo anh ra khỏi thang máy.
“Tổng giám đốc Mục, cô Hân đang làm việc ở tầng 88.”
“Ai cho xuống đó?”
Bảo sao không thấy cô ở bàn làm việc màu hồng kia.
“Cô Hân nói là do tổng giám đốc nói, sáng hôm qua đã phê duyệt tồi, sáng sớm nay đã gọi người dọn đồ xuống dưới.”
“…” Vẫn cho rằng sáng nay anh mới xuất viện à?
Cô luôn làm mấy việc nhỏ nhặt này sau lưng anh.
“Giám đốc Mục, giờ gọi cô Hân lên đây không?”
“Không cần.”
Mục Lâm Kiên nhìn phòng làm việc rộng lớn lại cảm thấy không vui.
Trong đại sảnh dưới tầng vang lên những tiếng bước chân vội vã.
“Vũ Vân Hân ở đâu?” Ông Mục vừa vào tới cửa thì đã gào thét.
Lễ tân nhanh chóng gọi cho Vũ Vân Hân: “Giám đốc Vũ, ông Mục tìm cô.”
“Ừm, tôi ở phòng họp tầng 88…”
Cô còn chưa nói hết thì đã nghe được giọng nói quen thuộc truyền tới từ phía bên kia.
“Bỏ đi! Hay là chúng ta trở về thôi! Dù sao đây cũng là tập đoàn Mục Lâm Kiên mà.”
Giọng nói này là của cô Võ.
Vũ Vân Hân nhướng mày, đi tới hành lang nhìn về phía đại sảnh.