Toàn bộ chuyện cũ của Vũ Vân Hân đều bị Vũ Thư Anh phanh phui.
Trong bốn năm ở nước ngoài, cô cho rằng chỉ cần không tiếp xúc với người mình quen biết, vậy chuyện cô sinh con sẽ không có ai biết.
Thông tin tư liệu của con trai sau khi cô xuất viện đã sớm tiêu hủy.
Sở dĩ trong bốn năm vẫn nghèo, là do cô bội ước phần hiệp ước được ký trong lúc mơ hồ sau khi sinh.
Ở nước ngoài có không quen biết ai, căn bản không biết tìm ai để hỗ trợ, cho nên chỉ có thể dùng tiền để giải quyết.
Mà người nhà có chính là hậu thuẫn lớn nhất của cô.
Năm đầu tiên cô tiêu tiền như nước, người trong nhà không hỏi, chỉ biết là một mình cô ở bên ngoài rất vất vả.
Việc Vũ Vân Hân ký hiệp ước với bệnh viện được bảo mật, không được để lộ thông tin của em bé thiên tài dễ thương ra ngoài, càng không thể bắt con cô làm đối tượng nghiên cứu, vì thế bệnh viện thừa cơ lừa cô ba trăm vạn.
Trong vòng một đêm, cô từ một cô chủ cành vàng lá ngọc trở thành một người nghèo rớt mồng tơi khốn khổ.
Bây giờ, tại sao Vũ Thư Anh lại có những tin tức này.
“Bệnh viện kia là do các người sắp xếp đúng không?” Vũ Vân Hân giận dữ gào thét, liều mạng túm Vũ Thư Anh.
Là một người mẹ, phàm là chuyện của con mình, cô tuyệt đối sẽ không nhu nhược!
Nhất định không thể nhu nhược!
“Cô nói càn! Chúng tôi không có khả năng kia, bây giờ đang nói về chuyện con của cô giết người, đem chuyện này giao cho cảnh sát, cô thân là người giám hộ thì phải chịu trách nhiệm, đến lúc đó con của cô gánh tội danh giết người, không đủ tuổi thì sao? Sai một ly đi một dặm! Về sau mãi mãi cũng là tội phạm giết người”
"Bốp!"
Vũ Vân Hân tức giận tát cô ta một cái: “Cảnh sát còn chưa tra rõ ràng, kết án! Cô dựa vào cái gì mà dám nói con tôi là tội phạm giết người? Một cái video có thể chứng minh tất cả sao, tôi còn chưa nói mẹ con các người vì để cầm quyền tập đoàn Vũ Thị mà âm thầm hãm hại cha mẹ ruột tôi đâu!”
Hai người càng ngày càng kích động, tức giận lên não, không cần nghĩ mà lời nào cũng nói ra được.
"Cô dám đánh tôi!” Vũ Thư Anh che khuôn mặt đang đỏ lại, tức giận đến nỗi không đủ sức phản bác lại: “Bây giờ tôi lập tức truyền tin này cho bất cứ người nào trong công ty! Gửi cho các tạp chí lớn! Tôi muốn nói cho tất cả mọi người biết, con của cô chính là tội phạm giết người!”
"ồn ào cái gì!”.
Ninh Phượng đẩy cửa ra, đột nhiên xuất hiện ngăn cản hành động ngu xuẩn của Vũ Thư Anh lại.
"Tôi đoán không sai mà, các người sẽ ầm ĩ lên.”
Ninh Phượng thấy Vũ Vân Hân lâu như vậy cũng không đáp lại, chắc hẳn muốn tìm con gái bà tính số.
Con gái bà ta là dạng người gì, bà ta rõ ràng hơn bất cứ ai khác.
Chưa đến văn phòng đã nghe được tiếng hai người cãi nhau, nếu tiếp tục ầm ĩ nữa, nói không chừng Vũ Thư Anh sẽ mất lý trí, cái gì cũng nói ra vậy thì lập tức xong đời rồi.
Ninh Phượng hào phóng cười cười với Vũ Vân Hân: “Về nước lâu như vậy, vậy mà đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt! Bây giờ gặp mặt ở tình huống này có chút xấu hổ! Mong con đừng trách, dì là mẹ của con, là vợ hiện tại của ba con, dì tên là Ninh Phượng.”
“Xì!” Ninh Phượng nói ra từ “mẹ” kia đúng là một sự sỉ nhục, Vũ Vân Hân cưỡng ép chính mình nuốt lửa giận xuống, hung hăng nắm tay, cắn răng lạnh lùng nói: “Đây không phải lần đầu chúng ta gặp nhau, tôi thấy bà rất nhiều lần rồi”.
“Đừng tức giận, đây còn không phải vì dì không biết con là con gái của Vũ Thế Kiệt mới như vậy sao! Bây giờ dì đã biết, nhận thức cũng không giống lúc trước. Lần này dì tới là để nói với con về chuyện con của con, phải biết rằng chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu bị truyền ra ngoài, nói không chừng cư dân mạng đào hết chuyện của con lên, đến lúc đó ảnh hưởng đến tập đoàn Vũ Thị chúng ta thì phải làm sao?”
Lời này ngược lại rất có lý. Khuôn mặt của Vũ Vân Hân không còn công kích như trước, bình tĩnh nhã nhặn hỏi: “Không phải do các người truyền ra sao?”