Lúc này, tất cả những hành động của Vũ Hân Hân đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
Chỉ thấy cô ra khỏi thang máy rồi đi thẳng về phía phòng uống nước ở tầng mười ba.
Sau khi vào đến khu vực làm việc, camera công cộng sẽ không nhìn thấy được nữa.
Mấy người đồng nghiệp không vui nói: "Có nên lên tầng mười ba xem rốt cuộc có chuyện gì không."
"Dò xét cái gì, người có vấn đề như vậy, không nên dây vào! Nếu để Vũ Hân Hân làm quản lý nhóm dự án thì sợ là hậu quả không thể tưởng tượng nổi."
Vũ Thư Anh đắc ý bĩu môi, cố tình để điện thoại lên mặt bàn, video đầu tiên công khai mở ra.
"Đây không phải là Vũ Hân Hân sao?"
Mấy người vây quanh qua, đó là video clip Màn Thầu giết người đã được chỉnh sửa, cuối cùng còn thêm hình ảnh Vũ Hân Hân cam đoan bồi thường trước mặt người thân của những người đã mất.
"Trời ạ, không phải cô ta chưa kết hôn sao? Có con từ khi nào vậy?"
"Hèn gì ba mươi mấy tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn. Thì ra là có vấn đề!"
Video clip xuất hiện để đầu sóng ngọn gió lên đầu Vũ Hân Hân.
"Ôi! Không cẩn thận để các người thấy được rồi, đúng thật là! Các người tuyệt đối đừng có đồn vớ đồn vẩn ra ngoài đấy nhé! Một người bạn gửi qua nên tôi mới biết được đấy" Vũ Thư Anh cầm di động, vờ như không cẩn thận tiết lộ bí mật, luôn miệng dặn dò đừng lan truyền lung tung trước mặt người khác.
Hạt dưa lớn như vậy, không thể nào không trở thành đề tài đứng đầu.
"Mau nhìn này! Cô ta lại xuất hiện rồi."
Chỉ thấy Vũ Hân Hân lại khiêng một đống quần áo từ tầng cao nhất xuống.
"Nói xem Tổng giám đốc Mục đã biết chưa?".
"Có nên báo công an không nhỉ? Đống quần áo đó không rẻ đâu"
Vũ Thư Anh như đang xem kịch, xuy một tiếng rồi nói: "Chuyện của Tổng giám đốc Mục, chúng ta vẫn bớt quan tâm thì tốt hơn, ai biết trong hồ lô có gì"
"Cũng đúng! Địa bàn của Tổng giám đốc Mục, mà cô ta dám làm gì thì làm."
Vũ Thư Anh nhìn Vũ Hân Hân trong camera, lần này cô ta không đuổi thẳng cổ được Vũ Hân Hân ra khỏi công ty thì cô ta không phải tên là Vũ Thư Anh nữa.
Vũ Hân Hân bỏ những chiếc áo sơmi lấy từ tủ quần áo vào trong xe, đống quần áo kia chất cao đến mức khiến cô chỉ muốn đốt hết sạch cho xong.
Vì nó chiếm hết chỗ của bọn trẻ.
Vũ Hân Hân chán nản bước xuống xe, ở lối đi nhỏ của bãi đậu xe, có một chiếc giày màu xanh lam từ thùng rác rơi ra.
Chiếc giày nho nhỏ, phía trên in hình Đôrêmon.
Vũ Hân Hân nhìn quanh một vòng, sau khi chắc chắn không có ai mới đi qua nhặt lên bỏ vào trong xe.
"Người gì vậy không biết, ngay cả giày cũng không tha. Lần trước nghe nói cô ta trộm son môi, còn lấy đồ ăn vặt về nhà, đúng là lòng tham không đáy" Bộ phận nhân sự xem camera liền châm chọc.
Dường như Vũ Hân Hân xuất hiện ở góc nào trong công ty đều bị nhìn thấy rất rõ ràng.
Vũ Hân Hân lại quay về thang máy, qua cửa kính cô thấy mọi người trong phòng nhân sự đều nhìn cô bằng ánh mắt khác thường.
Vũ Hân Hân bất an nhíu mày, nhìn chằm chằm đám người này.
Họ vây quanh Vũ Thư Anh, thỉnh thoảng chỉ vào máy tính, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô.
Mỗi một lời nói mỗi một nụ cười đều như đang châm chọc cô.
Trong phòng uống nước tầng mười ba, có vài đồng nghiệp đứng ăn bánh ngọt uống trà chiều.
Mùi cà phê nóng tràn ngập khắp xung quanh.
Lâm Linh nhìn chằm chằm về phía nhà kho, nói: "Em nghe nói kẹp tóc có thể mở được loại khóa này đúng không?"
Cô ta đi đến, cầm ổ khóa trước cửa nhà kho lên, nói: “Nhà em có cửa dùng ổ khóa loại này, mất chìa khóa không biết làm sao để mở ra. Có rất nhiều thứ đều ở trong đó!"
Tiếng nói chuyện bên ngoài, ba đứa bé bên trong đều nghe được rất rõ ràng.
Màn Thầu tức