Trong bệnh viện yên tĩnh, Bánh Bao ngồi một mình trên hành lang.
Hai phòng bệnh sau lưng cậu cho tới giờ vẫn chưa từng yên lặng.
Màn Thầu và Há Cảo vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Nghiêm trọng nhất vẫn là Há Cảo.
Bác sĩ nói nếu đêm nay Há Cảo không vượt qua được, cậu có lẽ vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa.
Vũ Vân Hân vội vàng chạy tới.
Tiếng bước chân quen thuộc ấy làm dấy lên trong lòng Bánh Bao niềm hy vọng.
Cậu đứng phắc dậy nhìn về phía đầu kia của hành lang, còn chưa kịp nhìn thấy bóng dáng của Vũ Vân Hân, cậu đã vội vàng chạy tới.
“Búp Bê!”
Cậu hét toáng lên, âm thanh vừa non nớt, vừa đáng yêu, có sức xuyên thấu mạnh mẽ.
Màn Thầu và Há Cảo nằm ở trên giường bệnh dường như nghe thấy được, nhịp tim yếu ớt dần dần khôi phục trở lại.
"Nhịp tim đã trở lại bình thường!"
Toàn bộ những người trong ICU dường như nhìn thấy được hy vọng.
Giọng Bánh Bao vang lên từ bên ngoài hành lang: “Búp Bê, con rất lo lắng cho dì! Dì có sao không?"
Nhìn thấy trên đầu cô quẩn kín bằng gạc, Bánh Bao cảm thấy rất đau lòng.
“Hai em con sao rồi?”
Bánh Bao u sầu lắc đầu.
Vũ Vân Hân cúi xuống ôm lấy cậu: “Sẽ không có chuyện gì đâu!”
Là một người mẹ, cô không thể lộ ra dáng vẻ ủ rũ trước mặt các con được. Đối với Vũ Vân Hân mà nói, có thể nhìn thấy lũ trẻ vẫn an toàn, cô đã mãn nguyện lắm rồi.
“Búp Bê, con xin lỗi” Bánh Bao vùi đầu vào vòng tay của Vũ Vân Hân: “Nếu bọn con không lẻn ra ngoài, mọi chuyện sẽ không như thế này. Bọn con biết đó là một cái bẫy, nhưng bọn con luôn cảm thấy rằng bọn con tự mình đánh bại chúng”
Bánh Bao đã chủ động nhận lỗi sai của mình.
“Là ông Mục phải không?”
Bánh Bao gật gật đầu.