Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 672: Chương 672: Em từng gặp chị rồi






Vũ Thư Anh nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, nhìn thấy mấy cô nàng kia ở trước mặt thì định bước sang, nhưng đột nhiên ý thức được bầu không khí hình như có gì đó không đúng.

Điện thoại được kết nối cuộc gọi vang lên giọng nói lạnh lẽo của Mục Lâm Kiên: “Alol”

Vũ Thư Anh kinh ngạc sững người, vội vàng quay bước trở về, khách sáo nói: “Xin chào! Xin hỏi mấy người đang ở đâu vậy? Làm đồng việc với các cô lâu như thế mà cũng không kịp tiễn các cô, tôi thấy thật xấu hổ”

Cô ta kiên trì nói hết, từ đầu đến cuối chỉ toàn mùi dối trá.

Điện thoại di động bên tai vang lên tiếng tút tút tút, cuộc gọi đã ngắt.

Cô ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, thật nguy hiểm.

Nếu để cho Mục Lâm Kiên biết cô ta vẫn luôn giở trò với Vũ Vân Hân, nói không chừng…

Nghĩ đến đây, cô ta không nhịn được mà cau mày lại, tại sao bây giờ cô ta lại sợ hãi như thế? Xem như có biết thì sao chứ?

Nói thế nào thì cô ta đã làm việc ở tập đoàn Mục Lâm này lâu như thế rồi, Vũ Vân Hân có tính là gì chứ.

Bệnh viện == Vũ Vân Hân đưa theo ba đứa nhỏ đến bệnh viện, chờ Lục Tâm gửi số phòng bệnh sang, rất nhanh sau đó đã tìm được số phòng mà Hoàng Hà đang nằm.

Bác sĩ chủ trị nói cô ta đã tỉnh lại được mấy tiếng đồng hồ rồi, Tỉnh thần của cô ta về cơ bản đã hồi phục!

Sở dĩ ngất đi là vì mệt nhọc quá độ…

Vũ Vân Hân nhìn Sủi Cảo mặt đồ ma quỷ ở trước mặt, nhỏ nhắn, lùn lùn ở ngay bên cạnh, trông thật đáng yêu vô cùng.

Cô cảm thấy cũng chẳng có gì đáng sợ, trừ phi có người có tật giật mình.

Đẩy cửa phòng bệnh ra.

Hoàng Hà năm trên giường bệnh nhìn thấy là Vũ Vân Hân đến liền vội vàng bật dậy: “Giám đốc Vũ!”

“Nhanh nằm xuống đi, không cần phải dậy đâu, nghỉ ngơi cho tốt!

Mấy ngày nay vất vả cho cô quá rồi, mệt lắm đúng không?”

Hoàng Hà cười cười xấu hổ: “Cũng không có gì cả, cũng đâu có vất vả gì lắm, chỉ là gân đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện quá thôi.”

“Có chuyện gì khó xử à, không thì cô thử tâm sự với người khác.

xem” Vũ Vân Hân vừa nói xong thì một con quỷ đầu nghiêng lệch sang bên bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt Hoàng Hà.

Cô ta lập tức xanh cả mặt, run rẩy chỉ tay vào Sủi Cảo: “Cái… bên cạnh giám đốc có…”

Vũ Vân Hân xoay người lại, ôm lấy Sủi Cảo: “Chào chị gái đi!”

Sủi Cảo cười, cười quái dị đến mức Hoàng Hà rùng cả mình: “Chào.

chị”

Cô ta cố gắng nén lại tiếng hét xuống cổ họng.

“Thăng bé… là con của cô à?” Hoàng Hà ứa mồ hôi lạnh.

“Đúng thế! Hai người từng gặp nhau rồi à?”

“Không có! Chưa từng gặp!”

Hoàng Hà chột dạ cúi đầu xuống.

“Em từng gặp chị rồi” Sủi Cảo khiến cô ta giật nảy mình, chỉ trong nháy mắt thần kinh căng chặt, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Cậu bé nhón chân nhảy xuống sàn nhà, đến gần Hoàng Hà.

Đôi mắt trong trẻo to tròn nhìn thẳng vào cô ta, vết máu loang lổ trên khuôn mặt, đây vẻ xúi quẩy.

Sủi Cảo dò xét từ trên xuống dưới cô ta một lượt, giống hệt như là máy quét, dùng chính ánh mắt để vạch trần cô ta.

Hoàng Hà vội vàng kéo chăn che mình lại: “Tôi mệt rồi, giám đốc à, tôi muốn ngủ một chút”

“Cô ta nói cái chết của Ninh Phượng có quan hệ gián tiếp đến cô ta, còn nói là tiếp cận mẹ đều chính là cái bẫy mà Vũ Thư Anh bày ra. Thôi quên đi, không nói nữa, cô tự mình nghe đi.”

Sủi Cảo lấy điện thoại di động ra, đặt ở kế bên tai Hoàng Hà, bật cho cô ta nghe.

Đừng tưởng rằng cô dùng chăn che mình lại là thoát được kiếp này.

Chỉ cần đụng với ba đứa nhỏ thì tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô đâu.

Hoàng Hà che lỗ tai lại, liên tục lắc đầu: “Không phải tôi nói, tôi chưa hề nói như th Sủi Cảo đột nhiên nằm hẳn lên giường, khuôn mặt nhỏ nhắm mũm mĩm kề sát vào mặt cô ta, giọng nói mềm mại nũng nịu: “Người đã lớn như thế rồi, đã nói thì cứ thừa nhận, nếu không bị trời phạt, ví dụ như mẹ cô còn ở trong tay mẹ tôi ấy”

Đừng có quên, tiền thuốc men của mẹ Hoàng Hà là do Vũ Vân Hân cung cấp.

“Cho cô một cơ hội để thừa nhận đấy!” Màn Thầu và Bánh Bao đột nhiên xuất hiện, vây quanh cô ta.



khảo sát thực địa thì giết người diệt khẩu”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.