“Cho hỏi cô Vũ Thư Anh có ở nhà không?”
Giọng nói của cảnh sát lại vang lên một lần nữa.
Vũ Thư Anh sởn tóc gáy, cô ta lại gọi điện cho Ninh Phượng: “Mẹ ơi, có cảnh sát đến tìm, con phải làm sao đây?”
Ninh Phượng đang chuẩn bị đi ngủ nhẫn nại an ủi cô ta: “Con ngoan, đừng sợ. Vũ Thư Anh nhà chúng ta là một đứa trẻ tốt, chưa từng làm chuyện gì xấu nên không việc gì phải sợ cảnh sát, có đúng không?”
“Dạ, đúng thế. Con không làm chuyện gì xấu cả, tại sao con phải sợ cảnh sát?”
Vũ Thư Anh nghe được lời an ủi, cô ta đứng dậy lấy can đảm ra mở cửa.
“Xin chào, tôi là cảnh sát khu vực Minh Đông, xin hỏi có phải cô là Vũ Thư Anh không?”
“Đúng thế” Gô ta nở nụ cười thân thiện hỏi: “Cho hỏi có chuyện gì không?”
“Là thế này, xin hỏi cô có quen biết với cô Ninh Uy không?”
“Có, cô ta là cấp dưới của tôi”
Sau khi nhận được tin báo, chúng tôi đã tìm đến nhà và phát hiện cô ta đã không còn sống..”
Cảnh sát vẫn chưa nói xong thì Vũ Thư Anh đã lo lắng đến mức đơ người ra, hai tay nằm thật chặt lại đến khi toàn thân hơi run rẩy giống như đang kiềm chế cái gì đó.
Cảnh sát nhạy bén chú ý khuôn mặt tái mét của cô ta: “Cô Vũ, cô có sao không?”
“Tôi không sao, chỉ là thấy hơi lạnh, có thể ngày mai lại đến được không. Giờ tôi đang cảm sốt, không được khỏe lắm nên tôi sợ cứ tiếp tục chắc là sẽ bệnh ngã ra sàn mất”
Cảnh sát bối rối chau mày và liếc nhìn tập tài liệu trong tay, dù sao cũng không có thủ tục gì nên không thể cưỡng chế thi hành: “Vậy làm phiền cô, ngày mai chúng tôi lại đến điều tra”
Cảnh sát vừa nói xong thì Vũ Thư Anh đã đóng cửa lại và quay lưng đi vào trong phòng.
Động tác rất nhanh khiến cảnh sát nghỉ ngờ, nhưng không đủ bằng chứng và manh mối, lại không thể nói rõ điều gì.
Vũ Thư Anh đúng là bị dọa sợ đến mức cả người ngồi bệt xuống sàn, hai tay run rẩy cầm chặt điện thoại: “Mẹ ơi! Con sợ quá, mẹ có thể đến với con được không?”
Cô ta không dám nhìn xung quanh mà chỉ mở một ngọn đèn, cô ta luôn có cảm giác có bóng người ở trong góc tối.
Bên trái là Ninh Uy bị đâm chết, bên phải là Vũ Vân Hân bị chết cháy, giống như hai hồn ma này đang luẩn quẩn bên cô ta.
“Đừng qua đây, đừng qua đây…” Cô ta cúi đầu, bịt chặt lỗ tai của mình, đợi Ninh Phượng đến.
Cô gái tên Molica nhìn thấy tòa lâu đài cổ nguy nga trước mặt rồi nhìn xung quanh đồng không mông quạnh: “Các bạn nhỏ ơi, có chắc là mẹ các cháu ở trong căn nhà này không?”
Vừa dứt lời, một người đàn ông mặc bộ đồ vest mang đôi giày da bước đến mở cổng ra: “Mấy nhóc dễ thương, sao tự dưng lại đến đây?”
Lục Tâm bất ngờ nhìn bọn trẻ đang đứng trước mặt.