Ting ting ting!
Điện thoại trong túi của Vũ Vân Hân vang lên.
Mục Lâm Kiên đẩy tay ra mò vào. Các ngón tay thon dài cầm lấy điện thoại di động của Vũ Vân Hân rồi ném vào vách tường sát cửa nhà vệ sinh.
“Anh!” Vũ Vân Hân trừng mắt.
“Lo chuyện quan trọng trước đi!”
Rồi anh quyết liệt áp bức cô, đè lên đôi môi ấy một lần nữa.
“Chờ…” Vũ Vân Hân bị ép đến chẳng thế thở nổi.
Bỗng bên ngoài có tiếng bước chân đến gần. Toàn thân cô cứng đờ.
“Tổ trưởng, cô đang ở trong đó sao?”
Giọng nói của Hoàng Linh càng ngày càng gần ‘Vũ Vân Hân chớp lấy cơ hội dừng lại, ấn tay của Mục Lâm Kiên xuống. “Suytl”.
Ting ting ting! Âm thanh lớn đến hù người của điện thoại truyền qua bức tường Hoàng Linh nghe thấy âm thanh đinh tai của điện thoại, tò mò đi đến sát nhà vệ sinh.
Bấy giờ, Hoàng Linh đang ở sát vách nghe thấy âm thanh xả nước lớn: “Tổ trưởng, cô đang đi vệ sinh hả?”
Chết dở! Cô ấy vẫn chưa đi!
Bây giờ cô bị ép đến nỗi mặt đỏ tim run.
Hai tay cô điên cuồng níu lấy nhau.
Mục Lâm Kiên nhìn vẻ mặt ngại ngùng đáng yêu ấy, khoé miệng dâng lên nụ cười đắc thăng. Càng trêu chọc cô, anh càng nghiện.
“Ưm~”
Vũ Vân Hân bị bắt phải lên tiếng, vốn chẳng phải để đáp lại lời Hoàng Linh, mà chỉ là tiếng kêu bị Mục Lâm Kiên bắt phải thốt lên.
“Suyt! Ngoan nào”
Mục Lâm Kiên hứng thú hôn lên môi cô một lần nữa, cố ý để tay cô lên lồng ngực của mình, để cô có thể cảm nhận được sự ấm áp điều đó khiến thân thể cô nóng lên.
“Á!” Ở bên ngoài có tiếng rít lên.
“Hoàng Linh! Hoàng Linh!” Vũ Thư Anh sốt ruột hô hoán.
Hoàng Linh nhanh chóng chạy đến từ nhà vệ sinh: “Sao vậy, cô Anh?”
“Hồi nấy tôi thấy Vũ Vân Hân!”
Hoàng Linh làm bộ trưng ra vẻ mặt ngờ vực: “Đây là tầng mười ba, việc nhìn thấy tổ trưởng Vân không phải quá đổi bình thường hay sao?”
Vũ Thư Anh chợt sững sờ.
“Đúng vậy đó!”
Đúng lúc ấy Vũ Vân Hân đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ.
Bộ trang phục quen thuộc kia doạ cô đến trợn trừng hai mắt.
“Đó… đó… Người đó không phải… là tổ trưởng của mấy người chứ?”
Vũ Vân Hân đi cùng Mục Lâm Kiên ngay sau lưng.
Hai người bước rất nhanh, đi thẳng đến thang máy nghiệp vụ.
Lúc Hoàng Linh dõi mắt về hướng ấy, trước mặt đã chẳng còn bóng dáng ai: “Chỗ đó làm gì có ai đâu! Làm gì có! Tôi vừa mới vào nhà vệ sinh nữ mà. Nhà vệ sinh nữ không có ai hết đó!”
Vũ Thư Anh điếng người nhìn Hoàng Linh: “Đúng vậy nhỉ? Cô vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ. Vậy thứ tôi vừa nhìn thấy… là quỷ hả?”
“Vậy tại sao Mục Lâm Kiên lại bước ra từ nhà vệ sinh nữ?”