Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên, Vũ Vân Hân cũng không tiện hỏi lại.
“Há cảo thích cái gì?”
Mục Lâm Kiên lạnh giọng hỏi, đôi mắt vô cùng lãnh đạm nhìn cô.
Vũ Vân Hân sợ run cả người: “Há cảo?”
“Ùm ‘Vũ Vân Hân nhíu mày, trong lòng cảm thấy bất an, sao tự dưng anh lại hỏi cô cái này?
Cô nhớ anh ghét nhất là trẻ con.
“Đều không thích”
Mục Lâm Kiên nghe vậy thì khẽ chau mày: “Đều không thích?”
Trong ấn tượng của anh, thăng nhóc con ăn chơi vui vẻ đó rất thích xe đạp!
Nhưng mà nó còn bé thế mà lại tặng xe đạp, sợ là chưa thể đi được.
“Sao tự dưng anh lại hỏi cái này?” Vũ Vân Hân thận trọng dò hỏi.
“Không vì gì cả”
Trước giờ anh vẫn luôn là người không thích giải thích, bây giờ cũng vậy.
“Vậy em thích cái gì?” Mục Lâm Kiên giương đôi mắt lạnh lùng, lãnh đạm nhìn Vũ Vân Hân “Tôi cái gì cũng thích”
‘Vũ Vân Hân mất hết liêm sỉ.
Cho dù mình có được thứ gì thì bọn trẻ đều sẽ thích.
Hỏi cô về bọn trẻ, ngay cả những chuyện nhỏ xíu cô cũng thật thà kể hết.
“Tôi?” Mục Lâm Kiên ngẩng mặt kiêu ngạo, tự chỉ tay về mình.
Từng gặp qua những kiểu tự luyến rồi nhưng chưa từng gặp ai tự luyến đến cái mức như người đàn ông này.
“Có đúng không?” Tính cách tích cực này của Mục Lâm Kiên thật chẳng giống ai.
Thế này là muốn buộc cô trực tiếp tỏ tình à?
“Chỉ là hư tình giả ý thôi sao?” Không thấy cô trả lời, khoé miệng Mục Lâm Kiên hơi nhếch lên, nhàn nhạt nói tiếp: “Cho nên em với tôi chỉ đơn giản là chơi qua đường thôi?”
‘Vũ Vân Hân hơi không bắt kịp được với cách suy nghĩ của anh.
“Sao lại hỏi cái này nữa?” Vũ Vân Hân xấu hổ cười đáp: “Cũng không còn sớm nữa, anh mau ngủ đi!”
Cô cố hết sức không lại gần anh, kéo chăn bông rồi mang ra ghế sô pha.
“Lại đây”
Giọng nói trầm ấm mị lực của Mục Lâm Kiên vang lên.
“Không được! Lý Huy không cho phép tôi lại gần anh quá mức” Vũ Vân Hân giở chăn ra, thân hình nhỏ nhắn của cô vừa may năm khít cái ghế sô pha.
“Lý Huy, mau cút qua đây cho tôi.”
Lý Huy lúc này đang ấm ổ bỗng nhiên nhận được điện thoại của Mục Lâm Kiên, ngay lập tức chạy qua.
Vừa đẩy cửa ra, anh ta kính cẩn đứng trước giường Mục Lâm Kiên: “Cậu Mục, không biết là có chuyện gì thế?”
“Bảo người phụ nữ kia đến đây ngủ”
Nhìn theo hướng mắt của Mục Lâm Kiên, Lý Huy nhìn thấy Vũ Vân Hân đang nẫm trên sô pha trùm chăn kín mít.
“Cậu chủ, thế nào không được đâu! Hai người không thể ngủ chung giường”
“Tại sao?” Mục Lâm Kiên không vui.
“Bởi vì… Nhỡ may hai người vận động kịch liệt quá mức sẽ khiến vết thương của anh..”
Đối diện với ánh mắt bức người của Mục Lâm Kiên, Lý Huy bỗng nhiên ý thức được lời mình vừa nói quá sức dung tục.
“Ngủ cùng nhau sẽ vận động kịch liệt?”
Mục Lâm Kiên tự hào chất vấn.
Lý Huy xấu hổ đến mức hai má đỏ ửng lên.
Cả căn phòng đột nhiên rơi vào trầm mặc.
Cứ làm như cô giống hổ đói, đêm nay sẽ ăn thịt cậu chủ nhà bọn họ ấy.
Vũ Vân Hân cuộn chặt chăn vào người, có đánh chết cô cũng không bao giờ qua bên đó.
“Đứng dậy!”
Trên đầu vang lên một giọng nói rất miễn cưỡng của Lý Huy.
Anh ta đi theo Mục Lâm Kiên bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên anh phải làm cái chuyện nhạt nhẽo này.
Anh ta biết thừa, trước mặt Mục Lâm Kiên, ‘Vũ Vân hân đã nói xấu gì anh nên bây giờ anh ta mới bị trừng phạt thế này.
Vân Hân Hân giả vờ ngủ, không phản ứng gì “Tiêm cho cô ấy một mũi glucose”
Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ giường bệnh.