“Ở đây không có mẹ nhà chú!” Câu này sao nghe giống như đang chửi anh thế.
Khuôn mặt lạnh của Mục Lâm Kiên trầm xuống: “Không lễ phép gì hết”
Dứt khoát gửi qua năm chữ.
Ba đứa nhóc an tĩnh lại, sau khi nhìn nhau thì vô thức xem lại cuộc trò chuyện vừa nãy.
“Hình như bọn cháu không được lễ phép lắm thì phải” Bọn nhóc biết sai cúi đầu, chân thành gửi qua cho Mục Lâm Kiên một đoạn voice: “Cảm ơn tổng giám đốc Mục đã nhắc nhở, vừa rồi ngôn từ của bọn cháu không hợp lí lắm, thành thật xin lỗi chú! Thực xin lỗi!”
Đây là chuyện Mục Lâm Kiên không tưởng tượng được.
Trong đoạn voice kia, bọn nhóc ngập tràn thành ý, giọng nói rất nghiêm túc, nói chuyện rất rõ ràng, không hề khúm núm, cũng không có chút nhăn nhăn nhó nhó nào, giống như một nam tử hán đang nhận sai.
Mục Lâm Kiên cưng chiều cong khóe miệng, không hổ là con của anh.
“Không sao đâu?
Bọn nhóc cứ nghĩ anh sẽ không hồi âm lại, điện thoại đột nhiên rung lên, ba đứa nhóc mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía màn hình.
“Anh nói chú ấy có nói cho búp bê chuyện này không?” Há Cảo lo lắng nói.
“Không biết nữa! Lỡ nói cho búp bê thì làm sao đây? Có phải sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của búp bê không?”
Bọn nhóc sợ nhất đó là ảnh hưởng đến Vũ Vân Hân, nhất là hình tượng của cô.
Bởi vì ngay từ đầu bọn nhóc đã biết sự xuất hiện của mình là gánh nặng vô cùng lớn cho Vũ Vân Hân, dù là kinh tế hay cuộc sống sinh hoạt, kể cả trong áp lực trong lòng.
“Nếu để búp bê biết, có phải chú ấy sẽ dùng ánh mắt khác nhìn búp bê không, sau đó cảm thấy mẹ không dạy dỗ chúng ta tốt, nói chúng ta không có gia giáo không?”
Ba đứa nhóc nặng nề nhíu lông mày, gãi gãi cái đầu nhỏ tròn vo của mình.
“Có lẽ nên đến xin lỗi trước mặt tổng giám đốc Mục thì tốt hơn, có một số việc cũng sẽ rõ ràng hơn.”
Nhưng nhìn về phía cách cửa đối diện kia, rõ ràng là căn phòng nhỏ ấm áp, nhưng từ khi Mục Lâm Kiên vào sống thì đột nhiên có cảm giác cao cấp hơn rất nhiều, ngay cả gõ cửa cũng sợ mình không có tư cách.
“Được rồi được rồi!”
Ba đứa nhóc nửa đường đã bỏ cuộc, cuối cùng chui vào cái ổ nhỏ ấm áp của mình, sau đó nhìn những vì sao lóe lên trên trần nhà.
Ba khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng: “Mô phật, đừng để búp bê gặp phiền phức nữa”
Hai tay bọn nhóc chắp lại giống như cầu nguyện, dần dần nhắm mắt lại.
Hừng đông
Tia nắng mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, nắng ấm lấp lánh rọi lên trên người ba nhóc con.
Bọn nhóc xuống giường, mặc áo khoác nhỏ xong, lén nhìn búp bê đang chuẩn bị thị hộp bỏ vào hộp trong bữa sáng cho mình.
“Các con ăn nhanh lên! Tuyệt đối không thể để mình đói bụng đầu nhé! Bây giờ búp bê phải đi làm rồi!” Vũ Vân Hân cầm túi, thân mật hôn lên mặt mỗi nhóc một cái rồi mới vội vàng đi ra ngoài.
Sau khi Vũ Vân Hân đi xa, ba đứa nhóc vội vàng lấy cơm thịt buổi trưa mình không nỡ ăn ra.
“Có lẽ chú ấy chưa đi đâu”.
Ba đứa nhóc lục tục chạy đến trước cửa phòng Mục Lâm Kiên, nhưng chỉ do dự đứng đó.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt lên trên cửa, không dám dùng sức gõ.
"Két!"
Cửa đột nhiên mở ra.
Bọn nhóc lo lắng mở hai mắt thật to.
Lục Tâm từ bên trong đi ra: “Các bé yêu, hóa ra là các cháu! Có chuyện gì không?”
“Không có ạ!”
Ngoài miệng thì nói không có việc gì, nhưng từng nhóc lại nghiêng cổ nhìn vào trong phòng: “Tổng giám đốc Mục đâu ạ”
Mục Lâm Kiên đang đeo cà vạt trong phòng nghe thấy ngoài cửa có người gọi mình thì quay người.
Đôi mắt thâm thúy sắc bén, khuôn mặt đẹp trai vô cùng, ba đứa nhóc phảng phất như nhìn thấy hình ảnh sau khi lớn lên của mình.
Dung nhan của người đàn ông này thật sự