Chết tiệt! Không ngờ cô lại bị Mục Lâm Kiên nắm được điểm yếu.
Vũ Vân Hân hận không thể tự vả sưng miệng mình.
“Con cái gì ở đây? Tôi làm sao mà có thể có con!” Cô không chịu thừa nhận.
Cô lo sợ Mục Lâm Kiên biết được sẽ cướp con trai của mình đi.
“Vậy mấy đứa trẻ đó không phải con của em sao?” Mục Lâm Kiên lạnh lùng chất vấn.
“Không phải.”
Đến lúc này rồi mà cô ấy vẫn không chịu thừa nhận.
Mục Lâm Kiên không hiểu sao tâm trạng lại đột ngột chùng xuống, cảm giác thất vọng khiến cho trái tim anh trở nên lạnh lẽo.
Anh không rõ tại sao Vũ Vân Hân không chịu thừa nhận ba đứa nhỏ là con của cô. Chẳng lẽ cô sợ rằng chúng sẽ ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân sau này của bản thân? Hay là lo lắng danh tiếng của mình sẽ bị tổn hại?
Đối với Mục Lâm Kiên mà nói, chỉ cần cô chịu thừa nhận, sau này dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ dốc hết sức bảo vệ cô.
Nhưng bây giờ đến tư cách để che chở cho cô, anh cũng không có nữa.
Thái độ lạnh lùng đến cực điểm, hoàn toàn khác với Mục Lâm Kiên mà cô quen biết.
“Nếu anh thật sự muốn làm ầm ï chuyện này lên, vậy tôi sẽ phụng bồi đến cùng” Lục Tâm ngồi ở ghế lái phụ, nhận ra sự không vui trong giọng nói của Mục Lâm Kiên.
Tuy răng mạnh miệng, Mục Lâm Kiên thực tế vô cùng tức giận.
Lục Tâm xoay người, cầm tờ giấy viết xuống: “Chủ tịch Mục, đừng nóng giận quá, dù sao cũng không nên chọc giận phụ nữ”
“Trợ lý của tôi sẽ đưa tất cả danh sách tiền bồi thường sang trong vòng hai ngày” Giọng điệu của Mục Lâm Kiên giống như đang nói chuyện với cấp dưới.
Anh nhất định không chịu bỏ qua, nhất là khi đang tức giận.
Thái độ vô cùng cố chấp, nhất định phải ép Vũ Vân Hân chịu thừa nhận mới thôi.
“Tút tút tút … ” Điện thoại di dộng truyền đến âm thanh Vũ Vân Hân cúp điện thoại.
Khoảnh khắc đấy, bỗng nhiên Mục Lâm Kiên vô cùng hối hận.
Anh mờ mịt nắm chặt điện thoại, nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, muốn gọi lại cho cô nhưng lại không có dũng khí.
Rõ ràng Mục Lâm Kiên anh không sợ trời không sợ đất, không ngờ lại vì một cuộc điện thoại mà rối rắm lâu như vậy.
Vũ Vân Hân tức giận xuống lầu, đi tới trước xe của mình.
Mặt trên dán đầy áp phích của chính mình.
Ngày hôm qua ban ngày không thấy dán, hôm nay lại có.
Toàn bộ thân xe màu trắng đều bị dán đầy áp phích.
“Chết tiệt vô liêm sỉ!” Cô rút máy ghi hình trong xe ra.
‘Vũ Vân Hân cảm lại vào máy tính để xem video, thực sự nhìn thấy người phụ nữ mà Bánh Bao nói ngày hôm qua.
“Cạch cạch cạch!”
“Tôi bảo cô đừng có chạy nữa mà!” Vũ Vân Hân ném giày cao gót trong tay về người phụ nữ đó.
Cô ta lảo đảo ngã xuống, bị Vũ Vân Hân túm lấy: “Chạy cái gì mà chạy!”
“Buông tôi ra!”
Cô ta điên cuồng giãy dụa, giống như người điên, há mồm cắn vào tay của Vũ Vân Hân.
“Chết tiệt! Cô là chó à?” Vũ Vân Hân chịu đựng, sống chết không buông.