Ninh Phượng không thể bao dung như vậy, bà ta đã bị một người đàn ông chơi đùa tình cảm mấy chục năm mà còn có thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Từ ngày sinh ra Vũ Thư Anh, từ tận đáy lòng bà ta đã hận người đàn ông này. Cho dù cuối cùng, bà ta có thể thành công ngồi vững vào vị trí của bà Vân thì sao? Không phải bà cả thì đều xấu hổ.
===
Trong khách sạn, ba đứa nhỏ chỉ chơi game cả ngày và cuối cùng nằm dài trên ghế sô pha. "Búp Bê sao vẫn chưa quay lại nhỉ?". Thấy đã tám giờ tối, Vũ Vân Hân vẫn chưa trở về. Ba đứa trẻ nhấc điện thoại di động của mình và thực hiện một cuộc gọi.
Lúc này, đang ngồi trên băng ghế ngoài hành lang, vang lên: "Búp Bê! Búp Bê! Chúng con yêu me!"
Tiếng chuông trẻ con vang lên từ chiếc áo khoác trong vòng tay của Mục Lâm Kiên. Anh vẫn luôn giữ áo khoác của Vũ Vân Hân, và điện thoại liên tục rung trong túi. Lấy điện thoại ra và xem ảnh của ba đứa nhỏ. Trang video call khiến anh do dự. "Cậu nghe đi!" Mục Lâm Kiên ném điện thoại cho Lục Tâm. "Đừng nói Vũ Vân Hân gặp tai nạn xe hơi". "Như vậy không hay lắm đâu! Dù gì đứa nhỏ cũng sẽ đi tìm mẹ." Lục Tâm phiền muộn. “Cầm lấy!” Mục Lâm Kiên không kiên nhẫn. Anh phải cắn răng trả lời điện thoại.
"Ôi ôi ôi! Sao lại là chú Lục Tâm thể? Không phải chú để ý Búp Bê nhà cháu thật đấy chứ! Bây giờ tiến triển tới mức có thể lấy điện thoại di động của Búp Bê rồi sao?"
Ba khuôn mặt hóng hớt cau mày chỉnh tề, từng cái biểu cảm nhỏ đều giống nhau hoàn toàn. Giọng nói non nớt khiến Mục Lâm Kiên ngước mắt lên.
Áp lực vô hình khiến Lục Tâm nuốt nước bọt, "Đừng nói nhảm, Búp Bê của các cháu đang đi công tác, mấy ngày nữa có thể sẽ không về. Về phần điện thoại di động, cô ấy quên mang theo"
Đột nhiên, ba đứa nhỏ im lặng. Trầm mặc nhìn người đàn ông trước mặt không phát ra tiếng động. Lục Tâm khó xử đứng đó, ánh mắt sắc bén hệt như tổng giám đốc Mục đang ngồi trước mặt “Có chuyện gì vậy?” Anh bị sốc trước khí thế của ba cậu nhóc nhỏ trên màn hình. “Nói dối” Ba người đồng thanh.
Chúng không phải là những đứa trẻ bình thường, làm sao chúng có thể không hiểu cái gọi là quan sát sắc mặt cơ chứ.
"Chú Lục Tâm, Búp Bê của chúng cháu đang ở đâu vậy? Nếu Búp Bê rụng một sợi tóc, chúng cháu sẽ không để yên cho chú đâu"
Ba đứa trẻ chỉ vào anh hét lên. Lục Tâm chết vì khó xử và nhìn Mục Lâm Kiên ngây người. Mục Lâm Kiên phớt lờ anh. "Chú Lục Tâm, chú bây giờ đang ở bệnh viện! Vậy hiện tại Búp Bê của chúng cháu cũng đang bệnh viện đúng không?" Lời nói của Màn Thầu khiến hai người đàn ông trước mặt không khỏi sửng sốt.
“Sao có thể ở bệnh viện được” Lục Tâm cảm thấy được mình không thể nói dối được nữa, không ngờ những đứa nhỏ này lại nhạy bén như vậy.
"Sau lưng chú viết số phòng bệnh. Không phải ở bệnh viện thì nhà hàng à?”
Lục Tâm vô thức quay lưng lại và nhìn thấy số phòng bệnh thật. Anh nhanh chóng tránh sang một bên vài bước. "Đừng tránh nữa, chú đang ở trong bệnh viện! Vả lại còn là bệnh viện mà ông ngoại đã chết!" Cậu nhóc này là GPS hay CTV vậy, thế mà cũng đoán được.
Há Cảo đột nhiên dán mắt ngồi trước màn hình, "Em biết ở đâu rồi! Ở khu vực phòng chăm sóc đặc biệt VIP"
Lục Tâm hoảng sợ. Cái nhìn nghiêm khắc của Mục Lâm Kiên như một con dao găm, lao thẳng tới. Anh không nói gì, nhưng ba đứa nhỏ thật sự đoán được bọn họ đang ở đâu.
"Búp Bê đang ở đâu? Chẳng nhẽ là đi làm tình nguyện? Hôm qua còn rang rang nói mình xui xẻo, phải làm nhiều việc tốt hơn!".
"Chắc là vậy! Bằng không, Búp Bê của chúng ta gây họa thì đúng hơn, đụng phải người ta rồi sao? Dù sao Búp Bê cũng mơ hồ rối rắm cả ngày, thật khiến người ta lo lắng"
"Em nghĩ Búp Bê đang đi tìm thi thể của ông ngoại! Lần trước, thi thể đã biến mất, và đã bị đánh cắp bởi một người đóng giả là con gái của ông ngoại”
- ---------------------------