Vốn dĩ đã nói chuyện xong xuôi, Vũ Vân Hân định chia cho Hoàng Hà 10%, thế nhưng cô vốn không nghĩ tới cô ta lại kiêu ngạo như vậy, cho tiền cũng là cho không, thà rằng không cho, cầm cho chó ăn, nói không chừng con chó còn có thể vẫy đuôi.
"Tại sao cô lại lật mặt như vậy chứ?" Hoàng Hà không cam lòng, gào thét.
"Tôi lật mặt không phải là chuyện rất bình thường sao?"
Ba đứa nhỏ cũng biết Vũ Vân Hân lật mặt còn nhanh hơn lật sách, đối với Vũ Vân Hân mà nói, làm việc nhiều khi còn phải xem tâm trạng.
Huống chi hiện tại, là cô ta đang đi nhờ vả, cầu xin cô, còn bày ra tư thái kiêu ngạo như vậy, thật là buồn cười.
Có một số người chính là như vậy, đối xử với họ càng tốt, họ liền coi đó là điều đương nhiên.
Vũ Vân Hân kiêu ngạo đứng dậy, giơ tay cầm lấy tập tài liệu, đi qua trước mặt cô ta, không để ý mà cầm lấy con dấu trên bàn, ấn xuống.
Tất cả các quy trình của toàn bộ hợp đồng được hoàn thành.
Vũ Vân Hân đột nhiên trở nên lạnh lùng, khiến cho Hoàng Hà cảm thấy không biết phải làm sao.
Con gà đẻ trứng vàng hiện tại không dao động vì tiền.
"Tổ trưởng Vũ, tôi sai rồi! Cầu xin cô cho tôi thêm một cơ hội được không?" Một giây trước cô ta còn ồn ào, một giây sau liền trở nên thật thấp kém.
Vũ Vân Hân mặt không biểu tình, cầm lấy tập tài liệu bước ra khỏi cửa.
"Tổ trưởng Vũ! Cầu xin cô!" Hoàng Hà đi theo sát ở phía sau, cuối cùng níu góc quần áo của Vũ Vân Hân, quỳ xuống: "Tôi biết sai rồi, nếu không có tổ trưởng Vân giúp đỡ, mẹ của tôi thật sự sẽ chết. Vừa rồi là tôi ngu dốt, không hiểu chuyện mới làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, thật xin lỗi!".
"Cút!" Vũ Vân Hân lạnh lùng nói.
Lời nói mạnh mẽ đầy uy lực, khiến cho Hoàng Hà sợ hãi.
Làm việc với Vũ Vân Hân lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy dáng vẻ này của Vũ Vân Hân, một dáng vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng, xa lạ đến mức làm cho cô ta không thể chạm vào.
Cô ta hiểu được mọi chuyện trở nên nghiêm trọng rồi: "Tôi thật xin lỗi! Cô làm ơn hãy cho tôi một cơ hội nữa!"
Cô ta không để ý đến phẩm giá hay nhân cách gì đó nữa, quỳ gối dập dầu cầu xin.
Hành động này cũng không thể làm cho Vũ Vân Hân để ý, một tay cô đẩy cô ta ra, mặt không biểu cảm bước qua cô ta.
Cô không có tâm trạng để nói chuyện.
Đối với Vũ Vân Hân mà nói, khi một người đã bắt đầu có lòng tham không đáy, thì đó chính là lúc nên loại bỏ họ.
Hoàng Hà đã không thể dùng được nữa!
Qua khe cửa thang máy, cô nhìn thấy Hoàng Hà thấp kém ngồi khóc sướt mướt ở đó, một dáng vẻ bất lực và hoảng hốt, khiến cho người ta nhìn phải thương xót.
Thế nhưng lý trí nói với Vũ Vân Hân, cô không thể đồng tình với cô ta!
Hoàng Hà sớm muộn gì cũng sẽ là người của Vũ Thư Anh.
"Đến lúc đó tôi cũng không bảo vệ được cô rồi, dù sao tổ năm cũng không thể vì cô mà lãng phí một khu làm việc lớn như vậy."
"Làm sao bây giờ? Mẹ tôi vẫn còn đang nằm viện, không có tiền lương, mẹ tôi sẽ chết!" Hoàng Hà lo lắng.
"Muốn trách thì phải trách Vũ Vân Hân, dù sao cũng là cô ta chuyển cô đến tổ năm, cuối cùng lại chỉ khiến bản thân lên tới đỉnh cao"