Mục Lâm Kiên giương mắt nhìn lên, chỗ ngồi của anh ta năm nay bị thay đổi rồi.
Trước kia người ngồi bên cạnh ông Mục luôn là anh, sao bây giờ lại không phải chứ, thậm chí bây giờ khoảng cách lại có chút xa nữa.
Chuyện này là do bọn nhóc đấy hay sao?
Anh khẽ cau mày nhìn xem xung quanh, không thấy bóng dáng của bọn nhỏ đâu cả.
Mục Lâm Kiên cầm thực đơn lên xem mấy món ở trong đó, cố ý sai người đem mấy thứ đồ uống ban đầu đổi lại thành Coca.
“Thật xin lỗi cậu Mục! Nhưng ở đây không có Coca ạ” Quản gia cố ý đi đến bên cạnh Mục Lâm Kiên, đưa anh xem máy tính bảng: “Ngoại trừ một số đồ uống có cồn ra cũng có những loại đồ uống có ga khác nữa ạ, vị chắc hẳn sẽ ngon hơn coca rất nhiều, cậu chủ xem thử xem.”
“Thế thì đi mua đi.” Giọng nói của Mục Lâm Kiên trở nên lạnh lùng.
Quản gia lấy làm lạ, đây là thứ thức uống mà những người bình dân hay uống, những người thuộc tầng lớp thượng lưu không hay uống loại đồ uống này, vậy tại sao thiếu gia lại muốn uống nó chứ.
“Làm nhiều món ăn của Trung Quốc hơn đi, hơn nữa không được phục vụ mấy món nguội lên đây, đặc biệt là sa lát!”
Quản gia càng ngày càng tò mò, rốt cuộc là ai có thể làm cho vị cậu chủ này để tâm đến như vậy chứ.
Tên trên thư mời lại vô cùng kỳ quái, điều này làm ông cũng không tài nào biết được.
Lúc này, ông Mục từ từ bước vào đại sảnh phòng tiệc, thu hút sự chú ý của nhiều người.
Tất cả mọi người cung kính đứng lên, nghiêm trang hướng mặt về phía ông Mục, cúi người chào.
Nhìn thấy bầu không khí này, ba đứa trẻ như được mở rộng tầm mắt.
Trong đại sảnh xa hoa đó, phần lớn khách mời đều là những người tai to mặt lớn, đây mới thực sự gọi là xã hội thượng lưu, mỗi một ngụm rượu, mỗi một miếng thịt đều cần đến trình độ chế biến nguyên liệu cao.
Những nam khách mời cùng bạn dự tiệc của mình đến đều vô cùng đoan trang, tao nhã, lễ nghỉ trên bàn ăn cũng vô cùng thành thục.
Họ vui vẻ chào hỏi ông Mục, trên khóe miệng luôn nở nụ cười.
Đợi đến khi ông Mục ngồi xuống thì tất cả bọn họ mới đồng loạt ngồi xuống.
Ba đứa trẻ cảm giác như mình đang được đối xử như các ông vua, lại càng được mở mang tầm mắt, khoái chí tận hưởng cảm giác này.
“Sau này em chắc chắn sẽ làm được như vậy” Màn Thầu ở bên bập bẹ nói.
Lời nói này lại để cho ông Mục nghe được.
Đôi mắt cưng chiều của ông đột nhiên trở nên nghiêm khắc, làm cho khuôn mặt của Màn Thầu giật cả mình.
Nhưng Màn Thầu lại không hề run sợ, ngược lại dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía ông Mục.
Cái cảm giác này làm ông vô cùng quen thuộc, trong vô thức nhìn về phía chỗ ngồi của Mục Lâm Kiên.
“A, ông chú phẫu thuật thẩm mỹ, chú cũng ở đây sao! Trùng hợp như vậy!” Há Cảo chạy đến bên cạnh Mục Lâm Kiên, dùng cơ thể mập mạp nhỏ nhắn của cậu bé để trèo lên chiếc ghế lớn kế bên.
Cái ghế rất lớn, nhưng ba đứa trẻ ngồi lên thì liền nhỏ đi trông thấy.
Cơ mà cái ghế sô pha đó vô cùng đàn hồi, Há Cảo chỉ vừa mới định dựa người ra sau chút thôi, ai ngờ liền bị trượt xuống.
Mục Lâm Kiên nhanh tay lẹ mắt, một tay ôm lấy cậu.
“Ôi trời, dọa chết tiểu bảo bảo mất!” Xém chút nữa thôi là đầu của Há Cảo đập thẳng vào cái bàn rồi.
“Ngồi cho an toàn vào”
Mục Lâm Kiên lập tức kêu người thay đổi ghế của ba đứa trẻ thành loại ghế dành cho trẻ em.