Âm thanh của Bánh Bao vừa rơi xuống, hành lang bỗng yên tĩnh, không còn bất kỳ âm thanh nào khác nữa.
Cậu nhìn xung quanh với sự mệt mỏi.
Một khuôn mặt lạnh lùng như tro tàn xuất hiện trước mặt cậu.
Đôi mắt lạnh lùng như một cái kéo sắc bén.
Há Cảo theo phản xạ đưa tay che vết thương trên cổ mình, cảm xúc kích động cùng với dụng cụ trên người cậu phát ra tiếng báo động.
"Chú... Đừng đến đây”.
Cậu sợ hãi rụt người lại, trên giường bệnh lớn như vậy, không có chỗ nào để trốn, sợ hãi bất an.
Ngoài cửa, Vũ Vân Hân vừa nghe thấy tiếng chuông cảnh báo liền xông vào.
"Há Cảo! Có chuyện gì với con vậy?”
Nhìn thấy Vũ Vân Hân, Há Cảo khóc òa lên, bàn tay nhỏ bé hướng về phía Vũ Vân Hân vươn ra, như cầu xin cái ốm.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng đứng ở đó không nói gì nhìn chằm chằm, anh vừa tắm rửa xong liền tới, thằng nhóc thổi này tự nhiên không để ý đến anh thì thôi, còn sợ anh!
"Có phải anh khi dễ con không?" Vũ Vân Hân nhìn thấy Há Cảo khóc lóc rơi nước mắt, tức giận nhìn về phía Mục Lâm Kiên: "Con đang là bệnh nhân, anh không thể có chút đồng tình sao?”
Mục Lâm Kiên vẻ mặt vô tội, anh không làm gì cả.
Chỉ là nghe thấy thằng nhóc thối này kêu một tiếng Bánh Bao, anh vội vàng chạy tới xem có phải tình hay không.
Ai biết được, cậu nhóc này nhìn thấy anh ta giống như nhìn thấy một con ma liền khóc lóc.
"Ngoan ngoãn! Búp Bê xinh đẹp ở đây, đừng sợ! " Vũ Vân Hân dỗ Há Cảo.
Bánh Bao quay lưng về phía thân thể nhỏ bé, bàn tay nhỏ bé nắm chặt Vũ Vân Hân: "Thật đáng sợ”
Cậu thật sự sợ hãi, hiện tại thân thể vẫn còn đang run rẩy.
Vũ Vân Hân ngẩng đầu hướng Mục Lâm Kiên nháy mắt: "Đi ra ngoài.”
"Tại sao?"
Anh kéo ra tấm bảng "Bảng làm nhiệm vụ chăm sóc Há Cảo", và hôm nay là thứ ba, đến lượt anh làm nhiệm vụ chăm sóc. "Chú đã tự viết nó đấy à?" Không biết khi nào Bánh Bao đã im lặng tiến đến chỗ Há Cảo, liếc xéo anh một cái.
Đứa nhóc đáng ghét kia đã vạch trần anh.
Bởi vì cái này vốn là của Lăng Tổng, bị Mục Lâm Kiên gạch đi sạch sẽ.
Anh mặt dày bảo: "Tôi không thể so sánh với người phụ nữ đó?”
"Nhìn xem ở đây chúng ta cần một người phụ nữ" Bánh Bao nghiêm túc nói: "Nhìn kìa, chủ chính là quá men, nên mới dọa trẻ con sợ đó."
Mục Lâm Kiên bất đắc dĩ thở dài, nhìn Há cảo vừa tỉnh lại, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn anh một cái, đau lòng quá đi thôi.
Đường đường là Mục Lâm Kiên tổng giám đốc lại bị chính con trai mình ghét bỏ, nói ra đều là khổ.
Anh bước ra khỏi phòng bệnh trong im lặng.