Trên tầng, Vũ Vân Hân theo quản lí đi đến tầng cao nhất.
Đây là tầng có uy quyền nhất của toàn bộ Vũ thị, cũng giống như tập đoàn Mục Lâm, tầng cao nhất luôn là tầng tối cao.
“Lê Thu, bà chịu trách nhiệm dọn dẹp văn phòng chủ tịch nhé!”
“Được rồi”
Cô thật may mắn, vừa đến đã có thể vào trong phòng chủ tịch.
Dựa theo nội quy của tập đoàn Vũ thị, hiện tại không có chủ tịch cố định, vì vậy phòng chủ tịch đã để trống, đợi đến khi nào có chủ tịch tiếp theo mới được.
Trong thời gian qua, căn phòng này vẫn thường xuyên được dọn dẹp.
Vì vậy, đồ đạc của Vũ Thế Kiệt vẫn được giữ nguyên, ngay cả đồ trang trí cũng không thay đổi.
Vũ Vân Hân đẩy cửa bước vào, lập tức mắt đỏ bừng.
Cách trang trí vốn đã quá quen thuộc, thật sự một chút cũng không thay đổi.
Đây là một căn phòng chứa rất nhiều kỉ niệm của cô.
Trên tường, toàn bộ đều là ảnh chụp tập đoàn Vũ thị, từ con số không cho đến hiện tại.
Trước đây, ngay cả cái bàn làm việc cũng không có, giờ đã biến thành căn phòng rộng gần một trăm mét vuông.
Trên bàn còn để bình hoa phúc bồn tử mà mẹ thích nhất khi còn sống, đóa hoa xinh đẹp vẫn tươi tắn.
Lần đầu tiên mẹ mua lọ hoa này, chính là lúc công ty đang không có gì, kinh tế khó khăn, đây chính là lời động viên cho bố, cũng bởi vì loài hoa này có ý nghĩa tốt đẹp, vì vậy liền mua về.
Không hiểu có phải do luật hấp dẫn không, mà công việc làm ăn của bố bắt đầu khởi sắc dần, sau đó loài hoa này đã biến thành loài hoa may mắn của nhà họ.
“Đổng sự Ninh, đây là bản kế hoạch của bộ phận thiết kế chúng tôi, mời bà xem giúp.”
Ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên.
Nghe thấy họ Ninh, Vũ Vân Hân nhanh chóng cầm giẻ lên lau cửa kính trong cùng.
Tiếng giày cao gót vọng vào, qua tấm kính trước mặt, có thể nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy trắng.
Bốn mươi tuổi, nét quyến rũ vẫn còn đó, trang điểm tinh xảo không tì vết, mọi vấn đề về da hầu như không nhìn thấy trên mặt Ninh Phượng, dù là nếp nhăn hay một đốm tàn nhang đề không có.
Trước cũng không có để ý kĩ người phụ nữ này, hiện tại phát hiện Ninh Phượng có đứa con gái lớn như Vũ Thư Anh, điều này có chút không hợp lí.
Nhìn kiểu gì, Ninh Phượng cũng không giống người đã hơn năm mươi tuổi.
Chẳng lẽ, lúc bà ta mười mấy tuổi đã cùng…
Tất cả lời thề non hẹn biển suy cho cùng thì cũng chỉ là lời nói mà thôi.
Cái gọi là lời hứa là một sự giễu cợt, nó sẽ chỉ làm người ta vui trong một thời gian, tin trong một thời gian rồi sẽ qua.
“Cô là ai?”
Một giọng nói chanh chua vang lên từ phía trước.
Ninh Phượng kiêu ngạo ngẩng đầu, đi tới chỗ Vũ Vân Hân.
Phong thái kiêu ngạo, làm cho Vũ Vân Hân giật mình không kịp nghĩ ngợi.
“Ai cho phép cô vào đây?” Ninh Phượng tát vào mặt Vũ Vân Hân.
Mặc dù Vũ Vân Hân đang đeo một lớp mặt nạ da dày cộp, nhưng cảm giác đau nhức kia vẫn làm cho cô thấy tức giận.
“Cô biết đây là đâu không? Không có sự đồng ý của tôi, ai cho phép cô bước vào” Giọng nói cay nghiệt xuyên thấu tâm can cô.
Như thể bà ta đang nói với Vũ Vân Hân thật.
“Lê Thu?” Ninh Phượng giật lấy thẻ nhân viên trên người Vũ Vân Hân, khinh bỉ cười: “Nhân viên tạm thời sao?”