“Tôi biết cô là ai rồi”
Lời của Võ Hào Kiệt khiến cho tất cả mọi người đều nhìn về phía Vũ Vân Hân.
Lúc này, trái tim của Vũ Vân Hân như nhảy ra khỏi họng, cô cúi gằm mặt, hận không thể dán mặt xuống đất.
Cô rũ tóc xuống che gần hết mặt.
“Vũ Vân Hân!”
‘Võ Hào Kiệt nói ra ba chữ, trực tiếp đem Vũ Vân Hân đẩy đến bờ vực của cái chết.
Ninh Phượng nhìn thẳng vào cô: “Vũ Vân Hân sao?”
Hai chân đang gác lên nhau của bà ta lập tức hạ xuống.
Bà ta đứng dậy, đi đến trước mặt Vũ Vân Hân, cúi xuống năm lấy tóc cô.
“Là phiên bản mập của Vũ Vân Hân đó! Ha ha!” Võ Hào Kiệt đùa cợt.
Anh ta đùa nhưng không có ai cười cả, toàn bộ người trong phòng trở nên nghiêm túc.
Ninh Phượng mặc kệ là bản gầy hay bản mập, chỉ cần là Vũ Vân Hân, bà ta liền nổi sát tâm.
Nhìn Vũ Vân Hân hóa trang thành một người béo phì, khiến cho bà ta quan sát thật lâu.
“Cũng có điểm giống”
Đôi mắt đang suy đoán, tràn ngập sát khí.
Tất cả mọi người đang ngồi đều trở nên khẩn trương.
“Chị Ninh, dáng vẻ chủ tịch của bà đâu rồi? Vũ Vân Hân đã chết rồi, bà còn lo lắng cái gì?” Võ Hào Kiệt trêu chọc.
“Đúng vậy! Vũ Vân Hân đã chết!” Ninh Phượng bỏ tay ra, không thèm nhìn Vũ Vân Hân nữa.
Cảm giác đau đớn kia thật kinh khủng, giống như bà ta muốn rút hết tóc ra khỏi da đầu cô.
Ninh Phượng nhìn Võ Hào Kiệt, hỏi: “Anh tới đây làm cái gì?”
“Tôi đến để cho bà biết, Mục Lâm Kiên đang ở dưới tầng chuẩn bị lên”
“Cái gì!”
Ninh Phượng đứng ngồi không yên, tranh thủ thời gian chuẩn bị đi đón tiếp Mục Lâm Kiên.
Đối với bà mà nói, Mục Lâm Kiên chính là khách quý khó gặp.
“Mấy người lâp tức chuẩn bị cho tôi rượu vang cao cấp, tôi muốn đón tiếp chủ tịch Mục thật tốt. Còn cô…” Ninh Phượng nhìn mảng nước đọng: “Tôi đi trước, cô lau cho thật sạch, nếu không đừng mơ nhận được một đồng tiền nào”
Ninh Phượng vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi cho Vũ Thư Anh.
Giống như, đối với tập đoàn Vũ thị hôm nay, chuyện Mục Lâm Kiên đến trở thành chuyện quan trọng nhất.
Một đám người lần lượt đi đằng sau Ninh Phượng, xuống tầng tiếp đón.
Lúc đó, toàn bộ căn phòng đã yên tĩnh trở lại.
Vũ Vân Hân thở phào nhẹ nhõm, dây thần kinh đang căng ra có thể buông lỏng được rồi.
“Vũ Vân Hân!” Võ Hào Kiệt chưa rời đi, ngược lại đứng ở trước mặt cô: “Thế nào? Không nhận ra tôi sao?”
Những vệ sĩ nghiêm túc xếp hàng ngay ngắn từ hai bên cửa, áp lực dường như bao vây tất cả mọi người ở đây.
Ninh Phượng sợ tới mức ứa mồ hôi lạnh, vội vàng đi đến chỗ Võ Hào Kiệt, nói nhỏ: “Anh tránh ra cho tôi, đừng cản đường Mục Lâm Kiên”
Lại là Mục Lâm Kiên!
Người cả đời này Võ Hào Kiệt khó có thể đánh bại được.
Anh ta đành phải xoay người đi, nhường đường cho Mục Lâm Kiên.
Mục Lâm Kiên nhìn thấy Vũ Vân Hân đang quỳ dưới đất, cầm giẻ lau sàn.
“Xấu hổ quá, đây là nhân viên vệ sinh tạm thời của công ty, vì vừa mới chuẩn bị dọn dẹp nên trên sàn còn một ít nước đọn, không thì chúng ta lại đổi phòng khác nói chuyện được không anh Mục?”
Ninh Phượng cũng không hiểu nổi vì sao Mục Lâm Kiên vừa vào cửa liền đi thẳng đến văn phòng chủ tịch.