Chuyện của nhà họ Lê kia chính là một ví dụ điển hình.
Lần trước Vũ Vân Hân nhìn dáng vẻ cường thế uy nghiêm, không chút tình người của Mục Lâm Kiên đã cảm thấy đáng sợ vô cùng, thế nhưng chiêu này nếu dùng đúng đối tượng sẽ phát huy tác dụng tuyệt đối.
Với Vũ Vân Hân, quá nhiều người không liên quan xuất hiện, rõ ràng làm ảnh hưởng đến sự phát triển của kế hoạch giành lại tập đoàn Vũ thị của cô.
Chỉ riêng xảy ra những việc vừa rồi làm cô tốn mất một tuần để giải quyết.
Đoản không sai, trong vụ này Võ Hào Kiệt bỏ ra không ít công sức.
Cho nên người đàn ông này nhất định phải bị diệt trừ.
"Búp bê."
Ba đứa nhỏ không yên lòng cùng đi qua.
Phía xa một chùm sáng nho nhỏ từ trên lầu chiếu xuống, đủ cho Vũ Vân Hân lấy lại dũng khí: "Mấy đứa đứng yên chỗ này không được nhúc nhích."
Ít ra bọn chúng đứng trên tầng, cho nên có thể nói là an toàn.
Nếu như đi xuống, Vũ Vân Hân cũng không dám bảo đảm.
Ba đứa nhỏ đành phải yên lặng đi trở về đến đầu bậc thang, nhón chân lên nhìn qua Vũ Vân Hân ở lầu dưới.
"Chúng ta bây giờ lập tức gọi điện thoại cho Lục Tâm được không?" Há Cảo lo lắng đến đỏ bừng hốc mắt.
"Ừm"
Bánh Bao gọi điện thoại cho Lục Tâ.
"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
"Tiêu đời" Há Cảo SỢ.
Chuyện bọn họ lo lắng nhất cuối cùng cũng tới, chẳng may búp bê xảy ra chuyện, bọn họ lại không có cách nào có thể liên hệ cho Mục Lâm Kiên thì phải làm sao bây giờ?
Bọn trẻ không kịp suy nghĩ, tranh thủ thời gian cùng nhau xuống tầng.
"Không được! Chúng ta phải nghe theo lời búp bê."
Bánh Bao giữ chặt hai đứa em lại.
"Búp bê gặp nguy hiểm thì làm sao? Còn có lương tâm hay không?" Há Cảo gầm thét.
"Chúng ta đi cũng không giúp được, bởi vì chúng ta đầu không lại, đến lúc đó búp bê chẳng những muốn bận tâm chúng ta còn muốn bận tâm chính mình, cho nên chúng ta đi qua chính là phiền phức, hiểu không?"
Hai chữ phiền phức như là như kim đâm, đâm vào lòng của bọn họ.
Ba đôi mắt tỏa sáng lập tức tối tăm yên lặng nhìn xem Vũ Vân Hân tại tầng dưới, nước mắt dọc theo khóe mắt lặng lẽ chảy xuống: "Chúng ta sau khi trưởng thành, nhất định phải bảo vệ búp bê thật tốt."
"Em hận ông trời!" Há Cảo phẫn nộ nói.
"Anh cũng chán ghét ông trời" Bánh Bao và Màn Thầu đồng thanh nói.
Nắm chặt nắm tay nhỏ, dùng mu bàn tay xoa nước mắt, hít nước mũi.
"A!"
Đột nhiên, dưới tầng vang lên tiếng hét của Vũ Vân Hân.
- ---------------------------