Vu Vân Hân tự tin đứng ở nơi đó, điều khác biệt so với lần diễn thuyết lần trước đó là cô còn dẫn thêm ba đứa con của mình.
Mộc Lâm Kiên cũng không ngờ đến chuyện này.
“Tôi biết tôi đã cố hết sức để giấu diếm mình là mẹ của ba đứa con, đây là lỗi của tôi. Nhưng tôi rất cảm ơn công ty đã cho tôi một cơ hội, để tôi có tư cách đứng ở nơi này một lần nữa. Tôi là một người mẹ đơn thân, đối với bất kỳ ai mà nói thân phận này giống như một cái mác xấu, từ giây phút tôi quyết định sinh ba đứa con ra tôi đã biết ngày tháng sau này của mình chắc chắn sẽ gây nhiều tranh cãi. Nhưng tôi chưa bao giờ hối hận.”
So với lần trước bản PPT của Vũ Vân Hân phong phú hơn rất nhiều, cô đã nói về kinh nghiệm của rất nhiều rất nhiều hạng mục từ không đến có. Cho dù cô không phải là người đầu tư xuất sắc nhưng cũng được coi là nhân tài với kinh nghiệm tương đối phong phú.
Khi cô đang chuẩn bị chiếu lên thành quả chiến đấu của mình, điện thoại của Vũ Thư Anh rung lên.
Video quen thuộc đó xuất hiện trong điện thoại của cô ta.
Cô ta sợ hãi nhìn về phía Lục Tâm.
Lục Tâm đeo tai nghe, bên tai truyền đến giọng nói của Bánh Bao: “Anh Lục, nụ cười của anh vẫn chưa đủ để tiện. Anh hãy để tiện thêm một chút, nở nụ cười đều bình thường khi anh yêu đương nhắng nhít rồi để tiện xách quần rời đi mà nhìn Vũ Thư Anh”
Từ lúc đi vào đến bây giờ, mỗi lần Lục Tầm nhìn về phía Vũ Thư Anh đều do ba đứa trẻ bảo, ngay cả biểu cảm cũng đều do bọn chúng chỉ đạo.
“Đúng rồi, chính là nụ cười nhếch như vậy. Rất đểu cáng!” Ba đứa trẻ nói với vẻ vô cùng hài lòng trong tai nghe.
Dáng vẻ khinh bỉ của Lục Tâm khiến Vũ Thư Anh ban đầu định làm chuyện mờ ám bỗng vô cùng bối rối.
“Anh Lục, nhớ làm khẩu hình nữa!” Há Cảo nhắc nhở.
Lục Tâm uống cốc nước, một tay đỡ đầu, anh lời nói bên trong tai nghe rồi làm khẩu hình theo.
“Nếu như cô muốn giở trò thì tôi sẽ đăng video cô nổi điên lên”
Vũ Vân Anh kinh ngạc trợn trừng mắt, vội vàng gửi tin nhắn cho trợ lý của mình cũng như xoá bỏ hết tất cả âm mưu dự tính.
Hai chữ “nổi điên” đã đâm trúng phần xương mềm của cô ta.
Cô ta tuyệt đối không thể để cho bất kỳ ai biết mình có bệnh về tâm lý.
Lúc này Vũ Vân Hân đã nói xong bài phát biểu thăng chức, dưới bục vang lên tiếng vỗ tay giòn rã.
Đây là truyền hình trực tiếp nên tất cả công ty đều có thể nhìn thấy, sau đó sẽ để cho tất cả nhân viên tiến hành bỏ phiếu.
Số phiếu của Vũ Vân Hân cao lên khác thường, khiến cho Vũ Thư Anh không dám tin.
Cuối cùng là đánh giá tổng hợp của lãnh đạo cấp cao và đưa ra danh sách giám đốc hạng mục của tổ hạng mục, không nghi ngờ gì chính là Vũ Vân Hân.
Tin tức vừa đưa ra, điện thoại của Ninh Phượng đã lập tức gọi đến.
“Cái đồ khốn này, mày đang làm cái trò gì ở đấy vậy? Sao con đàn bà chó má này lại làm giám đốc?" Giọng nói sắc bén như muốn đâm thủng màng nhĩ của Vũ Thư Anh.
“Con vẫn đang ở hội trường thăng chức, tí nữa nói sau”
“Tao nói cho con biết, tác hạng mục của tao mà không ký được với tập đoàn Mục Lâm chúng mày thì mày cút đi ngay cho tao!”
Từ “cút” này khiến dây thần kinh của Vũ Thư Anh kéo căng ra.
Cô ta không thể rời khỏi mẹ mình.