Vũ Vân Hân kiêu ngạo đi tới trước mặt Vũ Thư Anh.
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ cô hài lòng cười “Chậc chậc chậc! Sợ thành cái dạng quỷ quái này, sợ ma hả?” Giọng nói nhẹ nhàng của Vũ Vân Hân tinh nghịch ghé vào tai cô ta.
Khoảng cách vừa vặn ba centimet có thể thấy Vũ Thư Anh run lẩy bẩy.
Cô ta hoảng sợ trợn to hai mắt, nhìn chăm chằm vào Vũ Vân Hân đột nhiên xuất hiện: “Tại sao cô lại ở đây?”
“Thành ma..” Vũ Vân Hân lạnh lùng nói với giọng quỷ dị: “Cũng không buông tha cho côi!”
Những lời này khiến cho Vũ Thư Anh sợ đến rợn cả tóc gáy.
Ngày hôm qua chính mắt thấy Vũ Vân Hân chết cháy trong video mà ngày hôm nay lại có thể sống sờ sờ đứng trước mặt cô ta.
“Thế nào? Có tật giật mình hả?” Vũ Vân Hân cười tinh nghịch, suồng sã túm cổ áo của Vũ Thư Anh, khuôn mặt mạnh mẽ nhìn cô ta: “Chưa từng nghe qua chuyện kỳ dị trong nhà vệ sinh nữ sao? Đồ vô dụng!”
Vũ Thư Anh càng sợ thì Vũ Vân Hân càng kiêu ngạo.
Cô hận không thể trực tiếp tát cô ta hai cái, con tiện nhân xấu xa lại muốn giết chết cô!
Bà đây không dọa cô ta thì dọa ai.
“Cô… Cô… Muốn thế nào?”
Rõ ràng cảm nhận được Vũ Thư Anh đang thở dốc, ngay cả giọng nói cũng đã run.
Dáng vẻ hèn nhát, Vũ Vân Hân cười lạnh “Lột da cô cho chó ăn, chỉ đơn giản như vậy thôi”
Vũ Thư Anh kinh hoàng trợn to hai mắt.
“Có điều là..” Bỗng nhiên Vũ Vân Hân giơ tay lên, những móng tay đã được làm vào đêm qua, sắc nhọn mà lừa gạt trước mặt Vũ Vân Hân.
Vũ Thư Anh sợ nuốt một ngụm nước bọt, bị những móng tay màu đen quỷ dị làm cho hoảng sợ và luống cuống.
“Chát chát chát!” Không hề báo trước, mặt của Vũ Thư Anh bị tát ba cái Cả người cô ta phản ứng kịp, sững sờ đứng ở đó, cảm thấy đau rát mất cảm giác.
Vũ Thư Anh ngây người ở đó, không phân biệt được hiện thực là hư ảo, nhìn bóng lưng của Vũ Vân Hân dần dần biến mất ở trước mắt.
“Tổ trưởng! Tổ trưởng!”
Một giọng nói bên tai làm cho cô ta trở lại bình thường.
Chỉ thấy Hoàng Hà đứng ở trước mặt, lo lăng nhìn cô ta: “Bộ trưởng cô làm sao vậy? Vẻ mặt khó coi như vậy”
Vũ Thư Anh bừng tỉnh nhìn xung quanh, trong nhà vệ sinh nữ u ám này ngoài cô ta và Hoàng Linh ra thì không còn người khác.
“Có phải là không thoải mái không?”
Hoàng Linh quan tâm nói “Chỉ có tôi và cô ở chỗ này” Cô ta hoảng loạn mà nhìn xung quanh lại lần nữa.
“Đúng vậy! Lúc tôi vào thấy cô ở chỗ này một mình, nhìn cái gương, không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt, tôi còn tưởng cô bị làm sao cho nên tới đây nhìn một chút”
“Cô nói đây là tôi tự đánh?”
“Đúng vậy! bên ngoài nghe được giọng của cô, tò mò đi đến thì thấy cô đang liên tục đánh vào má của mình, sau đó đột nhiên dừng lại, yên lặng nhìn cái gương…”
Vũ Thư Anh trừng mắt, cuống quýt hất nước lạnh lên mặt mình.
“Nếu như không có chuyện gì thì nhớ bôi thuốc một chút, nếu không gương mặt sưng đỏ sẽ không đẹp đâu” Hoàng Linh có lòng tốt nói “Được! Cảm ơn”
Vũ Thư Anh cầm tinh dầu đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Cách đó không xa có một hình bóng đứng ở cầu thang nhìn chằm chằm Vũ Thư Anh.