Mục Lâm Kiên hai tay thô bạo đè lên cổ của hắn, "Bác sĩ không khám bệnh, giữ lại có tác dụng gì?"
"Thực xin lỗi! Tôi không biết đó là người của cậu Mục! Nếu biết chắc chắn tôi sẽ kê đơn, bởi vì lúc đó cô ấy không có thẻ VIP nên không thuộc phạm vi phục vụ của chúng tôi."
Mục Lâm Kiên nghe những lời này, ánh mắt kinh ngạc giống như vũ khí sắc bén, nếu không trả giá bằng tính mạng, anh thật muốn dùng một tay bóp chết thứ phế vật này.
"Tổ chất xấu xa, lập tức sửa đổi, cút ngay cho tôi".
Mặc dù Mục Lâm Kiên thờ ơ và tàn nhẫn, nhưng điều anh ghét nhất là khái niệm về giai cấp. Bước ra khỏi phòng khám, một lần nữa mất phương hướng.
Bệnh viện rộng, những góc khuất bên trong lại không được trang bị hết camera vì các cổ động trước đây muốn trục lợi.
Vũ Vân Hân không thể được tìm thấy trong camera giám sát một lần nữa.
Trong nhà vệ sinh công cộng, lạnh lẽo và yên tĩnh.
Vũ Vân Hân yếu ớt ngồi ở trên bồn cầu, thân thể rất yếu ớt, sau khi sinh ba đứa trẻ, sức khỏe của cô đã không còn tốt như xưa.
Bây giờ lại còn bị đấm đá. Vết thương lần trước ở công ty còn chưa khỏi, hiện tại lại thêm rất nhiều vết thương mới.
"Búp Bê ơi Búp Bê, chúng con yêu mẹ.."
Nhạc chuông điện thoại di động vui nhộn cổ vũ Vũ Vân Hân đang chán nản.
Nhìn ảnh đại diện cuộc gọi đến, cô lập tức lau đi nước mắt trên khóe mắt, giả vờ không sao, chào hỏi bọn trẻ, "Ba anh đẹp trai à, bây giờ còn chưa sáu giờ, sao lại điều tra hành tung của người ta sớm thế?”
"Búp Bê ơi, bọn con nhớ mẹ lắm!"
Ba đứa bé ứa nước mắt, miệng trề cả ra.
"Có chuyện gì thế?"
Nhìn thấy chúng khóc, Vũ Vân Hân cũng muốn khóc theo.
Bởi vì cô đã phải chịu đựng một mối bất bình lớn trong một buổi chiều.
“Búp Bê đang ở trong nhà vệ sinh!”
Đột nhiên ở cửa vang lên giọng nói của ba đứa bé đáng yêu.
Vũ Vân Hân vội vàng xé phằng ống tay áo dài trên tay, cổ gắng che đi những chỗ có thể che hết mức có thể.
"Búp Bê."
Mở cánh cửa vách ngăn nhỏ của nhà vệ sinh và nghe thấy ba giọng nói nhẹ nhàng và dễ thương.
Bọn nhỏ nhiệt tình ôm lấy cô, mang theo tiếng khóc nức nở, "Xin lỗi Búp Bê! Chúng con không bảo vệ được mẹ, cô phải chịu nhiều ấm ức lắm, đúng không?"
Con người ta bỗng nhiên được an ủi khi tuyệt vọng nhất, thì ngay cả trái tim mạnh mẽ nhất cũng không khỏi xúc động.
“Búp Bê, chúng con đem thuốc băng bó vết thương tới”
Há Cảo lấy từ trong túi nhỏ ra một bọc thuốc cùng một đống bông gòn tẩm cồn.
“Búp Bê, con sẽ khử trùng cho mẹ”
Lực tay của Há Cảo rất mạnh, dùng hai tay kéo Vũ Vân Hân, “Búp Bê, chúng ta đi ra ngoài giúp mẹ băng bó vết thương nhé, nếu không sẽ bị bội nhiễm vi khuẩn”.
Màn Thầu cẩn thận trải chiếc ghế đẩu gấp nhỏ mà cậu mang từ nhà xuống dưới bóng cây bên ngoài.
Vũ Vân Hân bỗng cảm thấy được chiều chuộng trước ba đứa trẻ đáng yêu này.
Cô nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện của bọn trẻ, dường như bất kỳ dày vò nào cũng xứng đáng.
“Búp Bê, có đau không?” Ba đứa bé không ngừng ôm vết thương của cô khóc, “Chỗ nào đau, bọn con thổi giúp mẹ”.
"Không đau, Búp Bê không đau chút nào. Nhưng tại sao con lại ở đây?" "Bởi vì chúng con linh tính được mẹ đang bị bắt nạt".
Trước khi đi ra ngoài, ba người họ đã nói chuyện với nhau, và họ không được nói với Búp Bê rằng họ đã để ý đến cô ấy ở nhà.
"Búp Bê, mẹ cứ yên tâm, bọn con sẽ giúp mẹ báo thù”.
Đối với Vũ Vân Hân, đây không phải tin tốt, "Các con biết mẹ bị ai bắt nạt sao? Các con báo thù thế nào? Đã nói bao lần rồi, không được gây chuyện, các con nghe không hiểu mẹ nói gì à?”
"Chúng tôi không gây chuyện, chúng con đi theo con đường chính quy mà.”
Vũ Vân Hân không ngờ rằng ba đứa con của cô đã mang đoạn băng giám sát tới đồn cảnh sát.
Ngay khi bước vào đồn cảnh sát đã biến thoắng gọi báo cảnh sát.
Vì còn nhỏ tuổi nên nhận được tình cảm của cô chú cảnh sát, những chị cảnh sát xinh đẹp nhiệt tình không ngừng đút đồ ăn cho bọn trẻ..
Bọn trẻ vừa lấy khẩu cung vừa ăn đồ ăn vặt, còn không quên gói mang về nữa.
Ninh Phượng, người bất ngờ bị đuổi ra khỏi bệnh viện, đã bị cảnh sát bắt giữ.
Nếu đoán không nhầm thì bây giờ bà ta vẫn còn đang ngơ ngác không biết gì.
- ----------------------