Áo sơmi được Vũ Thư Anh xem như bảo bối, nghĩ đến Mục Lâm Kiên, cô ta lại đưa áo lên mặt cọ cọ.
Vũ Hân Hân nhìn thấy bộ dạng ngớ ngẩn của cô ta, trong lòng liền thấy vui vẻ.
Chiếc áo này nặng mùi là vì lúc đó Sủi Cảo tiêu chảy và đã ngồi lên nó, cho nên Mục Lâm Kiên nhìn thấy chiếc áo sơmi này sẽ bực mình nên sai cô vứt nó đi.
Cuối cùng Vũ Hân Hân đã giặt sạch hết đống áo sơmi rồi.
Ngồi trong phòng làm việc, rung đùi nhìn Lâm Linh phân tích báo cáo.
Những công ty kia giống hệt dự đoán của cô.
Vũ Thị hiện đang thiếu tiền sao?
Sao phải năm lần bảy lượt gửi email đến.
Tuy đăng ký là công ty nhỏ nhưng Vũ Hân Hân vẫn có thể nhận ra được.
“Tổ trưởng Vân, chúng tôi tan ca đây!”
Mấy đồng nghiệp đi qua văn phòng cô nói.
Vũ Hân Hân nhìn thời gian, là lúc đưa bọn nhỏ ra ngoài rồi.
Đi đến trước nhà kho, cô đã cho thợ thay khóa thành khóa vân tay, sau này chỉ có cô mới có thể đi vào phòng này.
Đẩy cửa ra, cô liền trợn tròn mắt.
Người đâu rồi?
Trong nhà kho trống không không một bóng người.
Vì đồ đạc bên trong lộn xộn nên chỉ có một khoảng trống nhỏ ngay trước mặt.
Thấy trống không.
Ngoại trừ một đôi giày nhỏ màu xanh và một điều khiển máy bay không người lái trên sàn thì không có gì nữa cả.
“Mau nghe điện thoại đi!” Vũ Hân Hân sốt ruột gọi điện cho bọn nhỏ.
Điện thoại vẫn trong trạng thái không ai nghe máy.
“Rốt cuộc đi đâu hết rồi chứ?”
Cô cuống quýt đi ra phòng uống nước nhìn xung quanh.
Cô nhớ lại hôm nay ngoài cô, đám phụ nữ trong văn phòng và thợ thay khóa thì cũng không có ai đến nơi này.
Chẳng lẽ là thợ thay ổ khóa?
Vũ Hân Hân nhíu mày nhớ lại.
Lúc ấy cô đi tìm người thay ổ khóa thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên lướt qua trước mặt, nói là đến để bảo trì điều hòa.
Lúc đó cô còn buột miệng hỏi có biết thay ổ khóa điện tử hay không?
Đối phương nói biết.
Vì thế Vũ Hân Hân liền cho người kia thay luôn.
Cô nhớ lúc đó, ba đứa bé còn bị cô đuổi vào trong WC, đáng ra người thợ thay ổ khóa kia phải không biết chuyện đứa bé mới đúng chứ.
Vũ Hân Hân càng nghĩ càng thấy lo lắng, vội vàng chạy đến phòng an ninh quan sát.
Vừa vào cửa, không nói nhiều lời liền đến khu vực điều hành, cầm chuột bắt đầu tìm kiếm.
“Cô Vân, không có sự cho phép của Tổng giám đốc Mục, cô không thể tùy tiện…”
Bảo vệ đang định ngăn cản, Vũ Hân Hân lạnh lùng trợn mắt nhìn.
Ông ta chỉ có thể im lặng làm ngơ.
Trong hệ thống bảo vệ ở đây ai cũng biết cô là người phụ nữ của Mục Lâm Kiên, họ không dám phân cao thấp với người phụ nữ này.
Vũ Hân Hân lục tung video camera từ sáng cho đến tận lúc tan ca.
Khó hiểu là cô không hề thấy bóng dáng bọn nhỏ rời khỏi công ty.
Cô lại mở lại camera phòng uống nước xem.
Nó lại hiển thị chế độ màn hình đen.
“Sao màn hình lại đen?” Vũ Hân Hân luống cuống, đầu ngón tay click chuột thật mạnh.
Bảo vệ đứng bên cạnh cũng thấy khó hiểu: “Từ hôm qua camera này đã bị hủy, hôm nay đã cử người đến sửa rồi mà”
“Tiêu rồi!” Vũ Hân Hân buồn bã đỡ trán: “Chắc chắn là người đàn ông sửa điều hòa kia rồi!”
“Làm sao vậy? Cô Vân!”
Vũ Hân Hân nhíu mày nhớ lại người đàn ông kia.
Cô cảm thấy hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi.
“Tôi muốn tìm anh ta! Xin hãy cho tôi cách liên lạc!”
“Cậu ta không có phương thức liên lạc”