Vũ Vân Hân cởi luôn nút thắt nơ bướm bên trên cổ áo sơmi, dấu hôn khủng khiếp này lan rộng hết cả phần cổ áo. Cô muốn cho bọn họ biết đêm qua và sáng nay, tổng giám đốc Mục của bọn họ khao khát cỡ nào.
"Cô nói, một người đàn ông yêu sâu đậm thế nào mới có thể yêu thích không buông tay với một người phụ nữ chứ? Chắc hẳn, các cô chưa từng được trải nghiệm các giác được yêu này đâu!” Vũ Vân Hân cao ngạo liên tục lắc đầu, mái tóc sóng nước xõa xuống, ngập tràn mùi hương nồng đậm, tản ra hương vị của một người phụ nữ phong tình vận chủng.
Sau bộ đồng phục kia là dáng người lồi lõm vô cùng quyến rũ, cô chỉ cần lắc lưu vài cái đã có thể hấp dẫn toàn bộ đàn ông trong văn phòng.
"Người đàn ông của tôi có địa vị ngang Mục Lâm Kiên đấy! Lái xe giống Mục Lâm Kiên! Cũng đẹp trai hệt như Mục Lâm Kiên! Gia tài bạc tỉ xấp xỉ Mục Lâm Kiên! Bối cảnh cũng giống Mục Lâm Kiên như đúc! Nếu các cô cứ dồn tôi thế này nữa, tôi không dám cam đoan người đàn ông của tôi có thể nhịn được nữa đầu” Giọng nói ngạo nghễ vô cùng cường thể, không nhanh không chậm rất có lực.
Lúc này, Mục Lâm Kiên đang đi xuống từ thang máy dành riêng cho mình nhìn thấy Vũ Vân Hân qua khe cửa kính.
Dáng vẻ đang cố cởi bỏ cổ áo kia cho mọi người thấy, anh thật sự không nhìn nổi nữa.
Anh đè nút thang máy dừng lại ở tầng này.
"Tổng giám đốc Mục, anh đi đâu vậy?” Lục Tâm đứng bên cạnh cũng nhanh chóng theo sát.
Bước chân Mục Lâm Kiên mạnh mẽ đi về phía phòng kế toán.
Đẩy cửa ra, bóng dáng cường thể uy nghiêm khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc ngẩn người. Vũ Thư Anh vốn đang muốn nói gì đó lập tức ngẩn ra: "Mục...Mục... Tổng giám đốc Mục!”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng đi ngang qua bên cạnh cô ta, cởi áo vest trực tiếp khoác lên trên người Vũ Vân Hân: “Ai cho phép mở cổ áo ra thế hả?”
Trong giọng mang theo nghiêm khắc nhưng cũng ngập tràn cưng chiều, là minh chứng hoàn mỹ cho hình tượng tổng tài bá đạo.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.
Vũ Vân Hân căn bản không ngờ anh sẽ đến đúng lúc như vậy.
Cô thuận thể nắm chặt áo vest của Mục Lâm Kiên, cầm lấy danh sách trong tay mình: “Tổ chúng tôi muốn đến nhận đồ ăn vặt, nhưng không có ai ký tên giúp tôi cả, làm sao bây giờ? Bọn con gái chúng tôi rất dễ đói bụng đấy, trời lạnh như vậy, không có chút đồ ăn thì thật sự rất đáng thương”
Vũ Vân Hân điềm đạm đáng yêu làm nũng nói.
Mục Lâm Kiên cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái, trực tiếp nói với mọi người: “Tất cả đồ ăn bên trong đưa hết đến tổ năm trên tầng 13”.
Người phụ nữ của anh, xin cái gì mà xin!
"Tổng giám đốc Mục, thật sự rất cảm ơn anh!”
Nhất thời mọi người đều tin rồi, tin lời nói vừa rồi của Vũ Vân Hân, mấy người kia đột nhiên không dám trêu chọc nữa, yên lặng trở về bàn làm việc của mình bắt đầu chăm chỉ làm việc.
Chỉ còn lại Vũ Thư Anh vẫn đứng đó, rất khó tiêu hóa cảnh tượng trước mặt này.
Vũ Vân Hân như như con Khổng Tước kiêu ngạo khoác lấy áo của Mục Lâm Kiên rời khỏi tầm mắt cô ta.
Trong phòng làm việc yên tĩnh, Hoàng Hà sửa lại ghi chép trong cuộc họp sáng nay lại lần nữa.
Từ khi có mười chị gái xinh đẹp kia đến, Hoàng Hà đã có phòng làm việc riêng của mình. Căn phòng không lớn, nhưng đó là biểu tượng cho thân phận.
Cô ta rất thích công việc hiện tại, lúc này càng cố gắng làm việc chăm chỉ hơn.
“Cô làm mấy thứ rách nát gì thế? Vì sao chẳng ai có phàn nàn gì với Vũ Vân Hân thế?” Vũ Thư Anh không hề hài lòng với chuyện áp phích sáng nay.
"Tôi...tôi chỉ dựa theo chỉ thị của cô để làm thôi, tôi cũng không ngờ chuyện sẽ như vậy?
"Tôi mặc kệ, tôi muốn Mục Lâm Kiên nhìn thấy tâm ảnh kia”
“Tổng giám đốc Mục đã nhìn thấy rồi" Hoàng Hà sợ hãi nói.
"Gì cơ!”.
“Sáng hôm nay tờ thứ nhất được dán ở bãi đỗ xe. Chẳng những bị tổng giám đốc Mục nhìn thấy, mà anh ấy còn gọi người xe những tấm áp-phích này đi. Ngay cả những tấm trong căn tin cũng do tổng giám đốc Mục phái người xé!”
“Mục Lâm Kiên rốt cuộc muốn làm cái mẹo gì thế?” Vũ Thư Anh rất khó thở.
Chỉ một ngày mà phải nuốt sự tức giận này xuống còn nhiều hơn hai mươi năm.
"Ngày mai cô đi loan tin chuyện cô ta có con đi, rõ chưa?”
Hoàng Hà trầm mặc.