Tiểu Vy mặc bộ váy màu trắng tinh khôi,
bên ngoài khoác thêm một chiếc áo lông đồng màu, nàng ngồi trên ghế,
chăm chú nhìn mình trong gương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn được phủ một
lớp phấn mỏng, mày liễu tinh tế, đôi đồng tử màu đen trong như hồ nước,
hai má phiếm hồng tự nhiên, chóp mũi xinh xắn, môi anh đào tô nhẹ một
lớp son bóng.
Ách, người trong gương vạn phần xinh đẹp, căn bản không phải nàng!
- Đứa bé này, còn chần chừ cái gì nữa? – Nina Fema hiếu kỳ mở cửa, trên tay cầm một chiếc hộp màu hồng.
- Dì.. thứ đó là gì vậy? – Tiểu Vy nhìn bà.
Nina Fema lần đầu tiên trong đời thấy có người gọi mình là dì, quả nhiên
được một trận cao hứng. Bà hí hửng mở hộp ra, lấy ra một đôi dày cao gót màu trắng.
- Tiểu Vy, xem này, đôi giày này là ta đặt cho con đấy!
Nàng nhìn đôi giày hở mũi kia, sau lại nhìn phần gót, có chút lúng túng.
Cao như vậy, nàng sao có thể đi nổi?
- Nào nào! Đem vào đi! Sắp muộn rồi! – Nina hối thúc, không kiêng nể kéo vạt váy cưới của nàng ra, đem giày vào cho nàng.
“Cộc! Cộc! “
Bạch Đỗ mở cửa, đối với con gái yêu của mình cười:
- Tiểu Vy, đến giờ rồi!
- Vâng. – Nàng gật đầu, cố định lại đôi giày cho vừa vặn bàn chân mình, sau đó đứng lên.
- Con rất đẹp, giống hệt mẹ con ngày đó. – Bạch Đỗ xoa nhẹ đầu nàng.
Ông không khỏi nhớ về ngày cưới của mình. Bạch mẹ lúc đó rất xinh đẹp, kiều diễm không khác gì con gái mình bây giờ.
- Con biết! – Tiểu Vy cười, đưa tay khoác lấy tay cha mình bước ra khỏi cửa.
Thảm cỏ xanh mượt được trải lên trên một tấm thảm đỏ, dọc hai lối đi là giàn hoa hồng trắng tuyệt đẹp cùng dải băng đô màu hồng tinh tế, tiếng dương cầm du dương êm dịu vang lên. Xung quanh có rất nhiều nhân vật nổi
tiếng cùng người nhà hai bên.
Mọi người vừa nhìn thấy nàng cùng Bạch cha bước ra, tất cả đồng loạt đứng lên, mọi ánh mắt hướng về phía cô dâu xinh đẹp.
Bạch Đỗ trao tay con gái mình cho Lạc Lãnh Phong, không quên trừng mắt:
- Dám khi dễ con gái cưng của ta, ta không nể mặt ngươi là người đứng đầu trong giới đâu!
- Ba yên tâm! – Hắn cười phong tình vạn chủng.
Nàng hắn cưng chiều còn chưa được, sao khi dễ nàng được đây?
Bất quá, Bạch Đỗ ngoài nói lời vậy nhưng trong lòng không để ý đến mức đó.
Tên tiểu tử này chắc chắn sẽ không khi dễ bảo bối nhà mình đâu!
Lãnh Phong mặt trên người bộ vest màu trắng lịch lãm, bộ vest được cắt may
khéo léo tôn lên vóc dáng mê người rắn chắc, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ
cười hạnh phúc trong ngày cưới.
Cha xứ đứng giữa hai người họ,
tuyên đọc lời thề hôn nhân. Khi mọi việc xong xuôi, hai người cùng tuyên thệ và trao nhẫn. Tiểu Vy cảm thấy nó như một giấc mơ, vừa hạnh phúc
nhưng cũng sợ hãi.
Nàng chính là sợ mình sẽ tỉnh giấc, giấc mơ này sẽ không phải là hiện thực.
Biểu hiện của nàng hết thảy thu hết vào tầm mắt Lãnh Phong, hắn liếc về phía cha xứ.
- Hai người có thể hôn nhau! – Cha xứ nhìn hắn, mỉm cười mãn nguyện.
Ngay lập tức, bàn tay to lớn vươn lên túm lấy eo nàng kéo lại gần mình.
- Em không cảm thấy giấc mơ này thật sự đẹp sao? Vậy thì mơ tiếp đi!
Hai má Tiểu Vy ửng hồng, khẽ cắn cắn cánh môi, tròng mắt xinh đẹp nâng lên nhìn hắn, giọng nói dịu dàng như kẹo ngọt vang lên:
- À.. Nhưng em.. Ưm!.
Chưa kịp nói hết câu, cằm tinh tế đã bị nâng lên, cánh môi mỏng của hắn phủ lên môi nàng.
Mọi người xung quanh vỗ tay vui mừng, những lời chúc phúc đều dành cho tôi tân hôn kia.
- Phía này này! Bên này!! – Chốc lát, khung cảnh lao xao vui mừng.
Đã đến màn tân nương ném cầu hoa – màn được nữ nhân chú ý nhất.
Tiểu Vy đứng cùng Lãnh Phong trên tầng hai, lúng túng nhìn xuống bên dưới.
- Sao vậy bảo bối? – Lãnh Phong cười cười, vòng tay ôm nàng, cằm tựa lên vai nàng nỉ non.
- Em không biết.. ném cho ai..
Hắn cười vui vẻ, mắt rất nhanh đã tìm được cặp đôi đang đứng cạnh bàn tiệc.
- Phía bên kia kìa!
Tiểu Vy nhìn theo phía hắn chỉ. Hai mắt liền sáng rực lên.
Ách! Là ca ca!
Ca ca đang đứng cùng nữ nhân kia nữa a!!
- Tiểu Vy, ném cho cô ấy đi! Hải Từ rất yêu cô ấy đấy!
Khẽ liếm liếm cánh môi, Tiểu Vy hai cầm bó hoa tung lên cao.
- Mấy người này! Làm ơn, dẹp chút đi! – Du Tâm chen chúc trong đám nữ nhân, đứng trước bàn tiệc tỏ vẻ khó chịu.
Cô đồng ý đến dự lễ cưới cùng Hải Từ chỉ vì có đồ ăn, hơn nữa lại rất yêu
thích Tiểu Vy mới đến. Ai ngờ đến đây lại gặp một màn chen chúc tranh
nhau hoa kinh điển như thế này.
Cô không hiểu, mấy chục nữ nhân chen nhau tranh một bó hoa làm cái gì a?
- Tâm Tâm, em thật xinh đẹp đi! – Hải Từ lần thứ n nói lên câu này với cô.
- Từ, sao anh không chịu giúp em dù một chút thôi? – Du Tâm oán hận nhìn hắn.
Hắn đưa cô đến, cô cũng nhận hắn làm bạn trai. Ít ra hắn cũng phải ra dáng bạn trai cô chút chứ?
- Là em tự chịu, tự làm đi! – Hắn giơ ly sâm banh ra, uống một ngụm làm ngơ.
- Cái gì mà tự làm tự chịu? Anh quá… - Du Tâm tức giận, giơ tay chỉ mặt hắn, chưa kịp nói hết câu đã…
“Bộp!”
Trùm hoa hồng đỏ rực đã rơi đúng tay cô, kèm theo là tiếng vỗ tay hô hoán của mọi người.
- Cái gì.. Ưm!
Lời chưa dứt, Hải Từ tiến đến ôm cô vào ngực hôn điên cuồng, đem tất cả lời của cô nuốt xuống bụng.
* * *
Daniel nắm tay Hoan Kiều bước đi, để mặc cho Hoan Kiều ở đằng sau giãy nảy lên:
- Tên sắc lang, kéo em mệt gần chết! Dừng lại đi!
Hoan Kiều âm thầm kêu đau. Mới sáng ra đã đứng dậy bắt cô phải chuẩn bị đồ đến dự lễ cưới Tiểu Vy, mệt mỏi a!!
Tiểu An nhìn xung quanh, vụng trộm vơ một lớp kem cho vào miệng.
Kem ngon, lại xốp mịn, vừa cho vào miệng liền tan ngay.
- Thực ngọt!
- Tiểu yêu, em dám đến đây ăn vụng! – Khải Bình từ đằng sau bất ngờ ôm cô bế bổng lên.
- Ách! Anh không biết sao, ăn vụng là ngon nhất trần đời! – Tiểu
An chu môi.
Đang định nói tiếp, bóng hai người lướt qua làm cô nhíu mày, chỉ theo hỏi Khải Bình:
- Không phải Daniel sao?
- Ai? – Khải Bình nhìn theo ngón tay nàng chỉ.
Hắn rất nhanh thấy hình ảnh Daniel dẫn theo một nữ nhân xinh đẹp đi. Bất
quá, nhìn từ đằng sau, nữ nhân này dáng người đầy đặn mê người, không
khỏi làm hắn huýt sáo một tiếng, bản tính phong lưu chưa rời.
Tiểu An nhìn hắn trừng lớn mắt. Sắc lang! Cả đời cũng không bỏ được thói đó!
- Tiểu yêu tinh, cô gái đó với em có phần hơn nha! Bất quá, em thông minh như vậy, lại biết cầm súng… - Hắn cười cười, hé miệng cắn tai cô một
cái.
- Á!! Tên bại hoại!! – Tiểu An kêu nhẹ một tiếng.
* * *
Daniel kéo Hoan Kiều lên trước, trừng mắt nhìn cô.
Hoan Kiều đổ mồ hôi lạnh, tay run run gõ cửa.
- Ai vậy? – Từ bên trong, giọng Tiểu Vy vọng ra.
- Tiểu Vy… là mình.. Hoan Kiều..
- A! Đợi mình chút! – Tiểu Vy kéo vạt áo lên, đẩy đầu người nào đó ra.
- Phong, dừng lại! Bạn em!
Hic, ai biết được người nào đó nhu cầu cực cao. Nàng vừa vào thay đồ đã như muốn ăn sạch nàng luôn.
- Hừ! – Lãnh Phong bất mãn ngồi dậy, hừ lạnh tỏ vẻ không thỏa mãn.
Nàng kéo vạt áo sườn xám xuống, chỉnh sửa lại mái tóc, sau một hồi xem xét phát hiện không có gì bất thường mới ra mở cửa.
- Daniel, Hoan Kiều! Sao giờ hai người mới đến? Jimmy đâu?
- Thằng bé ở bên dưới… E hèm! Cùng với mấy cô bé. – Daniel dùng đôi đồng tử màu xanh cuốn hút cười dịu dàng.
Lãnh Phong nãy giờ không xuất hiện, hắn đứng cạnh giường khuất sau cánh cửa, cởi áo khoác ném sang một bên, nới lỏng cà vạt mới đi ra.
- Daniel tiên sinh! Hoan tiểu thư! Rất vui vì hai người đến dự lễ cưới chúng tôi!
Daniel mỉm cười, hòa nhã bắt tay hắn.
- Daniel, Hoan Kiều, hai người đang hẹn hò sao? – Tiểu Vy nhìn Hoan Kiều nãy giờ vẫn nắm tay hắn, hiếu kỳ hỏi.
- À ừm… Bọn mình, kết hôn từ tháng trước.. – Hoan Kiều vụng trộm nhìn Daniel.
Nàng trừng mắt. Cái gì? Kết hôn từ tháng trước?
Sao nàng chả nhận được tin tức nào cả?!
Nhìn Hoan Kiều mặt đã đỏ đến tận tai, nàng bất quá đành phải thu hồi lời định nói.
Cùng Lãnh Phong nhìn nhau, hai bên ngầm trao đổi ý làm Hoan Kiều đỏ mặt thêm, đành phải núp sau Daniel rời đi.
Lãnh Phong trong lòng vui sướng nhìn cặp đôi kia chúc phúc mình xong rời đi.
- Bảo bối, tiếp tục được chưa?
- Nhưng ta phải xuống chào hỏi khách nữa nha!! – Nàng đẩy người nào đó tránh ra mình nhắc nhở.
Tiểu Vy đứng trên tầng hai, tay khoác tay hắn nhìn xuống bên dưới mỉm cười.
Cô dâu chú rể giờ đã thay đồ rất nhanh. Nàng mặc bộ sườn xám trắng suôn
dài, còn hắn thì chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng cà vạt đen, quần
tay thoải mái.
Hai người họ vừa đi xuống cầu thang, từ xa Mạc Y Vân cùng Bạch mẹ đã đi đến, một tay kéo Tiểu Vy đi theo.
- Tiểu Vy, mau lại đây! Hôm nay quả thật là ngày vui mừng nha! Lãnh Phong, con cũng lại đây đi!
Đi đến bàn riêng, Tiểu Vy ngay lập tức đã bị sốc. Nơi này đầy đủ mọi người nha. Lục Quân cùng Đường Hi, Khải Bình cùng Tiểu An, Hải Từ cùng Tâm Du nữa. Ách! Cả Lãnh Tư cùng.. một nữ nhân.
- Nghe nghe, Tiểu An
cùng Khải Bình đã đăng ký kết hôn xong, sắp tới sẽ thành hôn. Hải Từ thì lại dẫn bạn gái về nha! Ngày hôm nay ông bà già chúng tôi vui chết mất! – Bạch mẹ vui mừng nói.
- Đúng vậy, Lãnh Tư cũng dẫn bạn gái về này! Cô bé thật xinh đẹp! – Mạc Y Vân cười tươi.
- Ách, dì à.. Con chưa có ý định lấy anh ấy.. – Tâm Du khẽ mở miệng.
- Tâm Tâm à, đến nước này em còn ngại sao? – Hải Từ kéo cô ngồi lên đùi mình, cười gian tà.
- Lãnh Tư, anh giải thích cái gì về điều này đây? – Tiểu mỹ nhân tên Ưu
Phan Nhi cũng không nhịn được, mặt bướng bỉnh nhìn Lãnh Tư.
- Bé con, không phải đêm qua anh đã nói sẽ dẫn em về gặp bố mẹ sao? – Hắn cười ác ý, bộ mặt hệt như con sói ranh mãnh.
Có thể nói, ngày hôm nay là hỉ sự to lớn của hai nhà Bạch và Lạc đây.
Người nào đó đứng một bên nhìn mọi người cười nói vui vẻ, miệng không thể nhịn được túm lấy eo Tiểu Vy.
- Bảo bối, anh không thể chịu được! Ta vào đi!
- Phong, anh thật sắc lang nha!! Không được! – Tiểu Vy hôn lên môi hắn
một cái, rất nhanh dội thẳng vào đầu hắn một gáo nước lạnh.
Chuyển sang cặp đôi Daniel cùng Hoan Kiều. Hoan Kiều tiểu thư vừa gặp minh tinh bảnh trai chào hỏi mình liền cười không ngớt.
Hiếm khi được trai đẹp bắt chuyện, tính tình háo sắc của cô lại bùng nổ.
- Daniel, cho em nhìn chút thôi! Woa, thật đẹp trai nha!
- Không! – Hắn lạnh lùng trả lời.
Phía đằng sau, Jimmy ngỗ nghịch mặc bộ vest đen sớm đã chất đầy dải băng đô
màu hồng của các thiên kim tiểu thư nhỏ, liên tục gỡ mấy bàn tay nhỏ
nhắn đang kéo áo mình nói:
- Mấy người còn không buông ra! Tôi thật sự không chịu được rồi!!!!
~ HẾT ~
Lời tác giả KellyKil: Bạn ta đọc thấy bất mãn về cái kết à =)) Còn ngoại truyện nữa a!! ♥