Trong căn phòng được thiết kế xa hoa lộng lẫy, một cô gái mặc chiếc váy
dài rất tinh tế, cô ngồi trên ghế dài, tay cầm tập báo chăm chú đọc,
thỉnh thoảng lại đưa cốc lên nhấp ngụm trà. Ánh mắt cô dừng lại ở dòng
chữ lớn: \"Lạc thiếu công khai quan hệ và sẽ kết hôn với Bạch tiểu thư - con gái ngài Bạch Đỗ\". Cô mím môi, nhấc máy nói với người đầu dây bên
kia:
- Tôi muốn về Đài Loan! Sớm muộn ra sao không quan trọng...
Cúp máy, cô nhìn tấm ảnh trên tờ báo, đưa tay vuốt ve mặt hắn, khẽ nói:
- Phong...
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lãnh Phong đứng trước cửa phòng, nhìn căn phòng được trang trí rất \"đẹp\"
do nàng đảm nhiệm. Khẽ xoa xoa hai nguyệt dương. Chỉ về phía Tiểu Vy
nghiêm giọng nói:
- Bạch Tiểu Vy! Anh chẳng phải đã nói là em không được quậy phá sao?
- Này này! Em đâu có quậy phá! Anh nói em được ăn thoải mái mà! - Nàng phản bác.
- Cô cứ ăn đi xem! Đến khi thành con heo tôi lập tức sẽ đá cô ra khỏi nhà tôi! - Hắn tím mặt. Nàng còn chưa khỏe hẳn, ăn như vậy sẽ sao đây.
Ai ngờ nàng đạp hết mọi thứ xuống giường, nhìn như đứa trẻ con ăn vạ. Chỉ mặt hắn hét lên:
- Được! Tôi ăn mà xem! Ăn nè! - Nói xong, nàng cầm miếng pizza bỏ luôn vào mồm.
Hắn nhìn khuôn mặt nàng hơi đỏ, tâm tình hắn dịu đi, nói với nàng:
- Vy Vy.. Em đừng ăn như vậy! Sẽ không ổn đâu..
- Gì chứ! Tôi... - Nàng đưa tay bụm miệng, mặt tái mét. Rất nhanh sau đó chạy vào phòng vệ sinh đóng cửa nôn thốc nôn tháo.
Hơn 20 phút sau...
Lúc này, nhân viên đã dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ căn phòng. Tiểu An nằm dài trên ghế, xem bộ phim máu me đầm đìa kia, chán nản nói:
- Tiểu Vy xem phim này tầm thường quá! Nhưng vừa xem vừa ăn được thì tôi phục đấy!
Đường Hi tiếp lời:
- Cô ấy ở trong đó định lôi hết bạch tạng ra hả?
Lục Quân cùng Khải Bình nhìn nhau, cùng rút ra tờ chi phiếu đập lên bàn. Lục Quân nói:
- Tớ cá Tiểu Vy sau khi đi ra sẽ lại chạy vào nôn tiếp.
Khải Bình cười nguy hiểm. Tiếp lời:
- Tớ cá Tiểu Vy sau khi đi ra nhìn thấy Tiểu An sẽ ngất đi.
Còn riêng Lãnh Phong vẫn ngồi im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn cửa phòng vệ sinh.
Một lúc sau, Tiểu Vy đẩy cửa ra ngoài, khuôn mặt tái nhợt. Lướt qua cả căn
phòng, phòng được dọn sạch sẽ. Ánh mắt nàng dừng lại ở người nửa nằm nửa ngồi trên ghế, khuôn mặt giống hệt nàng. Tiểu An nói:
- Tiểu Vy, là chị!
- Oạch! - Nàng ngất xỉu. Lãnh Phong thấy vậy, vội ra đỡ nàng.
Cả căn phòng ai cũng liếc nhìn Tiểu An, chỉ trừ Khải Bình đang giơ ngón cái lên cười cười.
- Gì chứ? Tôi nói câu mình nên nói! - Tiểu An tiếp tục quay ra xem phim.
Lục Quân cười khổ nhìn Khải Bình:
- Tuyệt! Bạn hiền cao siêu, bạn hiền tinh tế, bạn hiền khống chế tiền tiêu. Của bạn đây!
- Khỏi phải nói! - Khải Bình lấy tấm séc của mình và của Lục Quân, nhét vào túi áo.
- Cứ để cô ấy nghỉ một chút! Sẽ ổn thôi!
Đường Hi dựa đầu vào Lục Quân, khẽ liếc trộm anh hỏi:
- Lục Quân! Anh thua số tiền lớn vậy.. còn tiền cho em mua sắm không?
- ...
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đến buổi chiều, khi Tiểu Vy tỉnh dậy. Đã thấy Tiểu An ngồi cạnh nàng gọt vỏ táo. Thấy nàng tỉnh dậy, cô ngẩng đầu lên cười:
- Tỉnh rồi à? Đường Hi đi mua canh cho em rồi. Còn ba người kia đến công ty có việc.
Nàng nhìn cô, cánh môi nhợt nhạt khẽ mấp máy:
- Chị...
- Ừ! Chị chưa chết! Em có ngạc nhiên không?
Nàng mỉm cười nói:
- Cũng không ngạc nhiên lắm...
- Tại sao?
- Vì em đã biết rồi..
Cô mỉm cười, tiếp tục gọt quả táo thứ hai. Nàng hỏi:
- Lần đó, là chị cứu em?
- Ừ! Là chị. Sau đó Lãnh Phong có đi tìm chị để nói chị trở về. Nếu không cả đời chị sẽ âm thầm bên em mất! - Tiểu An cười hì hì.
- Chị gặp Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chưa? - Do nàng vẫn còn yếu, giọng nói thều thào nhỏ nhẹ.
- Chị gặp rồi! Chúng rất hợp với em và Lãnh Phong!
- Tiểu Hắc với anh ấy, còn Tiểu Bạch với em phải không?
- Ừm!
- Ai cũng nói vậy.. - Nàng khẽ nhắm mắt.
Tiểu An lại cầm quả táo thứ ba lên, tiếp tục gọt:
- Hai em như vậy quả là một cặp trời sinh đấy!
- Tại sao?
- Thứ nhất là hai em rất hợp đôi. Thứ hai là em và hắn lại rất hợp với Tiểu Bạch và Tiểu Hắc. Không phải sao?
Nàng cảm thấy có gì không ổn cho lắm. Cửa sổ được mở, ánh nắng theo đó đi
vào căn phòng. Nàng giơ tay lên, nhìn bàn tay mình hòa quyện cùng nắng,
nói một câu mà ngay cả Tiểu An không nghe được:
- Có thứ gì đó... mình cảm thấy.. Lãnh Phong sắp rời khỏi mình... Phải không?
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Khi Tiểu Vy được xuất viện, nàng nằng nặc đòi Lãnh Phong dẫn đi chơi biển.
Hắn dù gì tuần này cũng rất rảnh, lên hắn đưa Tiểu An cùng mọi người đi
biển luôn. Trên đường đi, Tiểu Vy liên tục làm rơi đồ ra ngoài như: điện thoại của Tiểu An, kem chống nắng của Đường Hi, ống nhòm của Khải Bình, đồ chơi của Tiểu Bạch, và cuối cùng là áo của Lục Quân... Bây giờ trên
xe chỉ còn hắn và Tiểu Hắc không mất thứ gì, tất nhiên là ngoại trừ nàng ra. Cho dù mất điện thoại, Tiểu An cũng chẳng bận tâm vì nó chỉ dùng để liên lạc, hơn nữa nàng là em gái yêu quý của cô, ai trách được. Thiệt
hại nặng nhất là Lục Quân, hắn đã mất chiếc áo hàng hiệu và còn phải mua cho Đường Hi đống đồ nữa. Hắn ngầm thương tiếc cho Lục Quân. Còn Khải
Bình thì lấy tiền cá cược thắng của Lục Quân mua cái mới.
Đến nơi,
nàng chạy vội xuống, cởi cúc áo ra. Lãnh Phong trợn mắt nhìn nàng đang
cởi áo giữa bao ánh mắt của mấy tên dã lang kia. Hắn nói:
- Vy Vy! Em làm gì?
- Thì là thay đồ a! - Nàng tiếp tục cởi.
Hắn hét lớn:
- Em biết em đang thay đồ ở đâu không hả?
- Yên tâm mà! - Nàng cởi xong áo, tiếp tục ném đi chiếc váy của mình. Thì ra là nàng có mặc đồ bơi bên trong. Nhưng mà màn này cũng làm hắn đứng
tim a!
- Nhanh nào Đường Hi, Tiểu An! - Nàng quay ra cười lớn.
Đường Hi cũng cởi đồ, còn Tiểu An mặc váy liền nên nhanh hơn. Để ba mỹ nam đằng sau đứng hình nhìn nhau:
- Bọn họ kế hoạch trước rồi hả?