- Cố chờ chút! Anh sẽ dẫn em đi ăn! - Lãnh Phong cười, đưa tay xoa đầu nàng.
Nữ nhân viên đứng ở quầy tròn mắt nhìn hắn và nàng. Thật khó tin, cô lúc
trước có nghe tin cặp đôi nổi tiếng nhất xứ Đài này sau hai tháng tan vỡ lại quay lại cùng nhau, như vậy khiến cô đã rất ngạc nhiên rồi. Mà giờ
đứng ở đây, nhìn tiểu thư xinh đẹp kia được Lạc Lãnh Phong yêu thương
như vậy, không khỏi trong lòng có chút ghen tị với nàng.
- A…. Đói…. - Tiểu Vy hậm hực giẫm chân, đôi giày búp bê màu hồng tuyệt đẹp liên tục nện xuống nền nhà.
Đúng là hắn nói sẽ đưa nàng đi ăn, nhưng cái đó là của nửa tiếng trước rồi
nha! Giờ cái bụng nàng như muốn dính lấy lưng đây. Thật đói mà..
-
Lạc Lãnh Phong tiên sinh, Bạch tiểu thư! Nếu tiểu thư đói, có thể uống
một chút sữa cũng được mà! - Nữ y tá cẩn thận đặt cốc sữa lên quầy.
Cô nghe viện trưởng nói, phải phục vụ chu đáo cho họ. Lãnh Phong là người
đầu tư cho bệnh viện này, không có gì lạ khi hắn bỗng nhiên trở thành
khách vip ở đây. Hơn nữa, hắn yêu thương Bạch tiểu thư như vậy, nỡ sơ
sẩy một chút làm nàng khó chịu, chẳng biết được cái bệnh viện này ngày
mai sẽ ra sao nữa.
Tiểu Vy nhìn cốc sữa, sắc mặt trắng bệch như gặp ma, thân hình nhỏ bé khẽ lùi lại, rúc vào lòng Lãnh Phong.
- Tiểu thư đừng lo! Ly đã được khử trùng rất tốt, viện trưởng chúng tôi
cũng đã kiểm tra rất kỹ lưỡng rồi. - Sắc mặt nữ y tá hốt hoảng. Nàng
không thoải mái sao?
Hắn cười khổ. Bé ngốc này, tất nhiên hắn biết nàng sợ. Quay ra với nữ y tá hắn hỏi:
- Vị tiểu thư này! Xin hỏi đó là sữa gì vậy?
- Dạ! Là sữa tươi! - Nữ y tá dù khó hiểu nhưng vẫn lịch sự trả lời.
- Vy, không sao đâu! Là sữa tươi, em xem. - Nói rồi, hắn cầm cốc sữa đưa đến trước mặt nàng.
Tiểu Vy khẽ nhíu mày, ngước đầu nhìn hắn, vẻ mặt như không dám tin.
- Đừng lo! Là sữa tươi, uống chút đi! - Hắn hôn nhẹ lên trán nàng an ủi.
- Ưm.. - Uống được phân nửa, nàng đưa tay đẩy tay hắn đang cầm cốc sữa hướng ra xa.
Hắn nhíu mày nhìn nàng. Bé ngốc, sao uống ít như vậy?
- Không có đường, thật khó uống a! - Tiểu Vy hiểu được ánh mắt hắn, chu môi nói.
Lãnh Phong đưa mắt ra hiệu nữ y tá rời đi, để cô ta ở đây, chắc sẽ vì sợ hãi mà chết.
- Vy, người ta nói, uống sữa tươi xong, ăn đồ ngọt, vị nó sẽ trở nên rất
ngon đấy! - Hắn ghé sát tai nàng dụ dỗ. Bé ngốc này, điểm yếu chính là
rất thích đồ ngọt, lúc trước vì đồ ngọt đã lén lấy trộm thẻ của hắn đi
mua về, kết quả bị hắn cấm ăn đồ ngọt trong một tuần. Hắn còn nhớ nàng
đã khóc bao nhiêu, thậm chí khóa cửa không cho hắn vào phòng ngủ, hại
hắn nửa đêm phải lấy gối xuống phòng nghỉ của khách.
- Thật không a? - Tiểu Vy hai mắt sáng rực, bàn tay nhỏ nắm lấy cánh tay hắn khẽ lắc.
- Thật! Uống chút đi! - Hắn cười một tiếng, tiếp tục đưa cốc sữa hướng cái miệng nhỏ kia.
Lúc nàng uống xong cũng là lúc thủ tục xuất viện đã hoàn thành, chỉ đợi mỗi hắn ký.
Lãnh Phong gật đầu, ký một cái liền đem bảo bối ôm vào lòng, hướng phía cửa bệnh viện đi ra.
Đứng nhìn xe Aventador màu đen kia, nàng có chút thắc mắc quay ra hỏi hắn:
- Phong, chiếc Renventon đâu?
- Lúc anh đến thành phố D, trên đường đến nhà em gặp chút sự cố, phải bỏ
xe lại! Rồi sau đó bị mất chìa khóa xe. Không tiện lấy chìa dự bị, anh
đem nó đi phế liệu rồi! - Lãnh Phong mở cửa xe, để nàng ngồi vào trong.
- Vậy là anh đem nó đi bỏ? - Nàng trợn mắt nhìn hắn. Đùa a?! Vì không
tiện lấy chìa khóa dự bị nên đem một chiếc xe bạc tỷ đi phế liệu. Hắn
không tiếc nhưng nàng tiếc nha!
- Phải! Đói không?
Lãnh Phong xoa đầu nàng, lấy trong túi ra một viên kẹo màu hồng tuyệt đẹp.
- Là kẹo a! - Hai mắt sáng rực, nàng ngước lên nhìn hắn.
Hắn cười nhẹ, bóc vỏ kẹo màu hồng ra, bỏ kẹo ngọt vào miệng nàng.
Phát hiện vị ngọt ở đầu lưỡi, theo phản xạ có điều kiện, chiếc lưỡi phấn nộn khẽ vươn ra, ngậm lấy viên kẹo màu hồng.
Cổ họng Lãnh Phong đi xuống lại đi lên. Trời ạ, bé ngốc này, hắn thật muốn một hớp đem nàng vào bụng.
Tiểu Vy dụi dụi mắt, để cho Lãnh Phong cài dây an toàn cho mình.
- Em mệt sao?
- Ưm.. - Nàng gật đầu.
- Vậy ngủ đi! Khi nào đến anh sẽ gọi! - Hôn nhẹ lên trán nàng, hắn cố nén dục vọng xuống, đưa tay khởi động xe.
Nàng cũng không nói gì, khẽ nhắm mắt, yên lặng chìm vào giấc ngủ.
Không lâu sau, một chiếc xe Lamborghini màu đen dừng lại ở trước cửa một nhà
hàng lớn. Đầu bếp trưởng cùng người quản lý hai mắt sáng rực, trực tiếp
đi đến, cung kính cúi đầu chào.
Cửa mở, một nam nhân tuấn mỹ mặc một bộ vest đen bước ra, trong lòng còn có một nữ nhân xinh đẹp đang nhắm mắt ngủ say.
- Lãnh Phong tiên sinh, Bạch tiểu thư! Mời vào! - Bếp trưởng cười thân
thiện nói. Dù chưa lần lào Lạc Lãnh Phong đến đây, nhưng hắn là người có quyền lực nhất Đài Loan, không thể làm trái ý hắn được, nếu không cái
mạng này sẽ chẳng giữ được bao lâu.
- Thật ồn! - Tiểu Vy khẽ nhíu
mày, cái đầu nhỏ dụi sâu, má cọ liên tục vào lồng ngực hắn, nhìn không
khác một con mèo nhỏ đang ngủ bị làm phiền, cố tìm tư thế thoải mái để
ngủ.
- Ngoan! Ta đến nhà hàng rồi, em muốn ăn gì không? - Hắn cười nhẹ, hai tay thả lỏng để nàng xuống.
Trước khi đến đây, hắn đã gọi người thu xếp tất cả đám nhà báo không được lại gần đây. Hắn không cần lo lắng về việc nàng đi gặp họ nữa.
- Thật
muốn ngủ! Không muốn ăn nữa! - Ngồi trong lòng Lãnh Phong, Tiểu Vy liên
tục dụi mắt, cái miệng nhỏ lười biếng ngáp vài tiếng.
- Ngoan! Em có thể gọi món, còn có bánh tiramisu vị socola mà em thích, anh đã đặt riêng, họ sẽ mang đến nhanh thôi.
- Thật a?! Em thích bánh tiramisu nha! - Nàng tỉnh ngủ, ngồi thẳng dậy nhìn hắn.
- Phải rồi! Vy của anh rất thích ăn! - Lãnh Phong tỳ nhẹ cằm lên đỉnh đầu nàng khẽ nói.
Bánh được mang lên, nàng ngồi trong lòng hắn không hề động tay chân, chỉ
thỉnh thoảng hé miệng nhỏ, để cho Lãnh Phong đút bánh ăn.
Khung cảnh này, thật hạnh phúc!
Từ xa, một nữ nhân trung niên ăn mặc khá giản dị nhưng không kém phần sang trọng. Bà mặc một bộ đầm màu tím than, khoác một chiếc áo lông cừu tinh tế, cả người toát lên một cỗ quý phái, cao sa của người phụ nữ ngoài
50. Bà có nghe Phàm Ngân nói, nàng rất cố chấp, trẻ con, cũng y hệt bà
lúc xưa.
Lạc Hình cười nhẹ, vòng tay hướng phía bà:
- Ta nên vào, để chúng đợi lâu, con bé sẽ ngủ thật mất.
Mạc Y Vân cười nhẹ, tiếp nhận cánh tay Lạc Hình, hướng phía bàn lớn bước vào.
- Lãnh Phong!
Nghe được tiếng gọi, hắn mỉm cười, cánh tay ôm nàng vào lòng, không muốn cho nàng đường thoát.
- A? Đây là..? - Tiểu Vy khó hiểu nhìn hắn.
- Vy, bố anh em đã gặp, còn đây là mẹ anh, bà tên Mạc Y Vân. - Lãnh Phong cười nhẹ.
- Khụ! Khụ!!! - Nàng che miệng, ho liên tục không ngớt.
- Tiểu Vy à, con không sao chứ? - Mạc Y Vân nhìn nàng có chút lo lắng, khẽ ân cần hỏi.
- Dạ! Cháu không sao! Thật sự..
Lãnh Phong nhíu mày, đưa tay lấy cốc nước ép đưa cho nàng, tay kia vỗ nhẹ lưng nàng.
Thật khó xử nha! Thật sự khó xử nha! Nàng còn chưa kịp chào một tiếng, hiện tại đã tạo hình ảnh khó coi trong mắt mẹ hắn a!
Cảm giác nghẹn ứ ở cổ cũng dần tan biến, nàng đưa tay chống lên bàn bụng
ngồi sang ghế khác, nhưng bị Lãnh Phong chặn lại, không còn cách nào chỉ biết ngồi ở trong lòng hắn khẽ gọi:
- Lạc phu nhân...
- Gọi ta là mẹ đi! - Mạc Y Vân cười. Bà thật muốn nghe miệng cô bé này gọi mẹ một tiếng.
Nàng có chút khó xử nhìn Lãnh Phong. Cái đó.. liệu có được không?
- Mau! Gọi ta là mẹ đi!
- Mẹ... - Nàng đỏ mặt, ho khan vài tiếng, cuối cùng mới ậm ừ gọi.
- Con dễ thương hệt như mẹ con nói vậy! Ta rất thích! - Mạc Y Vân cười.
- Anh đã nói rồi đó thôi! Mẹ anh sống ở Anh rất thoải mái, bà rất thích em! - Lãnh Phong cười, thân mật hôn lên má nàng.
Nói cho cùng, bữa gặp mẹ của Lãnh Phong lúc đó Tiểu Vy có thể gọi là rất êm đẹp, Mạc Y Vân dường như rất thích được nàng gọi mẹ, hơn nữa tính bà
cũng rất giống mẹ nàng - Phàm Ngân, coi như lấy được điểm trong mắt bà,
nàng hiện tại cũng yên tâm rồi.
- Phong, ta giờ về được chưa? - Đứng ở ngoài cửa, nàng chán nản nói.
- Tất nhiên chưa, hiện tại sẽ đến tiệm váy cưới. - Lãnh Phong lấy túi xách cho nàng, đóng cửa xe lại.
- Làm gì?
- Em không nhớ sao, em làm phù dâu cho Đường Hi. - Hắn cười, đưa túi xách cho nàng.
Hai mắt Tiểu Vy sáng rực nhìn người nào đó.
- Em được chọn váy phù dâu hả?
- Phải!
- Thật thích a! - Nàng nở nụ cười xinh đẹp.
Lãnh Phong dừng lại, ánh mắt thâm sâu nhìn nàng. Nàng thật xinh đẹp, bộ váy
màu hồng nhạt cùng làn da trắng mịn tuyệt đẹp, mái tóc đen dài xõa sang
hai bên vai, khuôn mặt tươi cười hồn nhiên.
- Nè! Dạo này anh thật lạ nha! - Phong dạo này luôn ngẩn người nhìn nàng không rời. Hắn có phải bị bệnh hay không?!