Một tháng 30 ngày, Vy Vy của chúng ta vẫn giữ nguyên vai trò khách và Lãnh
Phong vẫn giữ vai trò làm... chủ nhà. Trong thời gian này, nàng buộc
lòng phải tuân thủ những điều lệnh hắn đặt ra :
1. Không được đi ra khỏi nhà, nếu đi thì phải có sự cho phép của hắn và hắn phải đi theo giám sát.
2. Tuyệt đối không trèo cây, bơi ở hồ nuôi cá.
3. Không được uống cà phê sau 10 giờ tối.
4. Không được ăn đồ vặt quá nhiều, không uống bia, rượu nếu không có sự cho phép của hắn.
5. Nếu đêm hắn không về nhà, quản gia sẽ lên canh chừng, không được chống đối.
6. Nếu không ngủ được, tuyệt đối không làm những việc ảnh hưởng tâm lý về đêm.
Trong mắt hai vị trưởng bối, hai người này giống như là đang chiến tranh lạnh vậy. Bữa sáng ăn xong rồi cũng mỗi người một việc, bữa trưa, bữa tối... cũng như vậy. Xem ra tình hình như thế này, hai vị đợi đến lúc trong
quan tài hai người kia mới nói với nhau vài câu mất. Đang ấm ức trong
lòng về việc hắn ra quy định ngớ ngẩn kia, hắn đứng dậy, cầm cốc nước đi về phía nàng:
- Uống đi!
- Này! Tôi đâu bị mất ngủ đâu? Anh muốn tôi uống nhiều quá ngủ không thấy ngày mai nữa à? - Dạo gần đây, cứ mỗi lần nàng chuẩn bị ngủ thì hắn lại đem thuốc ngủ đến. Nàng đâu có bị làm sao đâu?
- Đừng mơ tưởng. Em không thấy dạo gần đây mình bị sao à? - Hắn hỏi lại.
Hắn muốn gợi chút cho nàng rằng nàng bị ác mộng mỗi đêm. Nhưng cứ sáng
hôm sau hắn hỏi thì nàng lại nói không hề gặp ác mộng.
- Ý anh nói là mấy cái ác mộng kia á? Không hề! Tôi ngủ rất ngon nha! Anh không tin à?
- Được rồi! Uống đi!
Đợi nàng ngủ, hắn đi về phòng. Ngồi vào ghế dài, hắn gọi điện
- Alô! Tiểu Vy sao rồi?
- Đã ngủ!
- Tốt!
- Ngài Bạch! Không phiền nếu tôi hỏi ngài một chuyện?
- Chuyện gì?
- Ngài Bạch! Liệu trước đây Tiểu Vy đã từng gặp chuyện gì chưa? Chuyện gì đó đã tạo cho cô ấy cú sốc lớn chẳng hạn?
- ... - Im lặng
- Ngài Bạch! Dù gì tôi và Tiểu Vy đã đính hôn! Ngài không muốn che đậy
chứ? Ngài định để cô ấy từ tâm lý thành sinh lý sao? (Ý ở đây là cú sốc
lớn dễ thành hàng đêm gặp ác mộng đó ^^~)
- Được! Nhưng xin cậu đừng tiết lộ với Tiểu Vy chuyện này...
- Ngài cứ nói!
Bạch gia vốn có ba người con: anh cả là Bạch Hải Từ, hai chị em sinh đôi là
Bạch Tiểu An và nàng. Ngày hôm đó, đám người lúc trước vốn bị liệt khỏi
Bạch gia tìm kế trả thù nên bắt cóc hai chị em và bỏ ở ngôi xưởng cũ gần biển. Nhằm ý ép Bạch gia chi số tiền lớn vào tài khoản riêng, cách 2
giờ không có họ sẽ lệnh giết một người. Nào đâu trong thời gian đó, Tiểu An nhất thời làm loạn, họ đã giết Tiểu An ngay trước mắt nàng rồi ném
cái xác xuống biển. Khi cảnh sát đến, bắt giữ được 1 tên giết Tiểu An
còn sống, những tên còn lại đều đã chết với 1 phát đạn trúng mi tâm
(điểm nằm giữa hai mày). Người Tiểu Vy lúc đưa đến bệnh viện nhuốm đầy
máu, bác sĩ đã xác định không phải máu nàng. Cảnh sát sau đó cũng không
bắt giữ nàng vì tội giết người, phiên tòa quyết định đó là hành vi tự
bộc phát nên nàng được thả và được trợ cấp bồi thường. Sau thời gian đó, nàng như người khác hẳn, có lúc vui vẻ nhưng có lúc lại hoàn toàn giống người khác.
Nghe xong toàn bộ lời này, hắn bất giác cau mày. Tiếp tục cầm điện thoại bấm dãy số quen thuộc
- Khải Bình! Điều tra cho tôi về người tên Bạch Tiểu An!
******************************************
- Tiểu thư! Dậy thôi tiểu thư!
\" Dậy cái gì!! Ta còn đang buồn ngủ! Không muốn!!! \"
- Quản gia! Ra ngoài đi!
Nghe thấy người cứu mạng, nàng không khỏi cảm phục
\" Aizz! Cảm ơn người ấy lắm! Ta là còn đang buồn ngủ! Cảm ơn nhiều!! \"
Hắn đen mặt. Nhìn người đang chui rúc trong đống chăn như kén kia không khỏi thở dài. Đi đến bên giường, giật tung tấm chăn ra
- Soạt!! - Không ngoài dự đoán, ngủ.
- Haizz! Tiểu thư kia ngủ mất rồi! Ta làm sao thanh lý được đống bánh kẹo này đây? Ôi.. kẹo mới nha, chocolet.. Bánh tiramisu choco..
- ... - Im re, hắn còn nghe thấy tiếng thở đều đều nữa, báo cho hắn biết là nàng ngủ thật
- Tiểu nha đầu! Dậy nhanh!!! Còn ở trong cái nhà này thì em phải nghe lời tôi!! Dậy! Dậy nhanh! - Mỗi một câu nói hắn lại dùng tay gõ đầu nàng
Thực sự là một tháng qua, hắn đã nảy sinh tình cảm với nàng không ít. Hắn
không biết là nàng có nhận ra không hay chỉ coi hắn là \" bảo mẫu đáng
chết \" không nữa (@@!)
- Anh quá
đáng lắm! Sao tự dưng hôm nay lại qua đây làm gì? Đi làm đi!!! Tôi sẽ
gọi anh là bảo mẫu đáng chết đấy!! - Không sai, nàng là đồ ngốc nên mới
không nhận ra.
- Được! Em không dậy thì từ lần bây giờ tôi vĩnh viễn không cho em ăn bất cứ thứ gì em muốn!
- Á!! Tôi dậy mà!! Tôi dậy nè!! - Đừng mơ! Thứ gì thì được chứ đồ của nàng thì đừng hòng nha!!!
- Đi thôi!
- Đi đâu? - Tò mò nha, hơn tháng nay nàng mới được ra ngoài có vài lần,
nói đúng thì là vòng quanh sân vườn rộng như cung đình nhà hắn thôi à.
Giờ hắn muốn đưa nàng đi đâu?
- Tiệc rượu tối nay, tôi dẫn em đi mua đồ.
- Tiệc rượu à? Dẫn tôi đi làm gì?
- Để nói cho thiên hạ biết em là vợ tương lai của tôi! - Hắn trả lời.
Đúng vậy, mục đích của hắn chính là công bố cho mọi người nàng là của
hắn, một khi tin này lan truyền đi thì liệu có ai dám dành nàng với Lạc
Lãnh Phong này.
- Nè!
Hắn quay sang nhìn nàng
- Liệu ta có đi bằng chiếc Lamborghini Reventon của anh không? - Nàng đưa ánh mắt to tròn nhìn hắn, khẽ chu môi hỏi
Ặc! Rất đáng yêu nha! Hắn quay đi, thôi thì đành chiều ý mỹ nhân vậy
- Được... được rồi!
- A!! Tôi biết mà!! Tôi biết anh sẽ đồng ý mà!! Tôi là yêu anh nhất nha!!! - Nàng cầm cánh tay hắn, lắc qua lắc lại vui mừng
Hắn cứng người, nửa ngày mới hỏi lại
- Yêu tôi... là thật à?
Nàng đang mải ngắm chiếc xe độc nhất của hắn kia, nghe hắn hỏi khẽ cười:
- Anh nói gì vậy? Đi thôi nào!
Lúc lên xe hắn mới biết, chiêu thức làm nũng đơn giản vậy mà hắn không nhận ra. Cố gắng nuốt cái cảm giác bị lừa đi xuống bụng. Lái xe đi đến Lạc
thị...