Vợ Yêu Đừng Hòng Chạy Thoát: Cô Dâu Gả Thay Của Lãnh Thiếu Tướng

Chương 4: Chương 4: Đêm Tân Hôn (2)




Khang Dụ bước được hai bước thì Diệu Hàm Nhi gọi lại: “Khoan đã thiếu gia nhà anh đâu tôi muốn gặp anh ta”

- “Thiếu gia đang có việc bận có gì thì cô hãy chờ cậu ấy về rồi nói”

Diệu Hàm Nhi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều liền thay bộ váy cưới cồng kềnh này ra và đi tắm cho thư giãn đầu óc. Bước vào bồn tắm cô luôn nghĩ Những vấn đề liên quan đến đêm tân hôn của bản thân, Diệu Hàm Nhi cũng đã từng tưởng tượng qua. Du lịch vòng quanh thế giới, đến biển Caribbean, thiên đường của hoa oải hương… Nhưng hiện tại lại chẳng giống những gì cô đã mơ tưởng đến mà lại là cảnh tượng trốn chui trốn nhũi trong nhà vệ sinh gần hai giờ liền!

Cái gọi là kết thông gia chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch giúp gia đình cô có chỗ đứng hơn.

Khi cô bước ra chạm phải khuôn mặt anh hai người cứ thế nhìn nhau Người con gái mười chín tuổi này, quả nhiên là một người có nhan sắc kinh ngạc. Cái đáng nói chính là khí chất trên người cô ấy khiến người khác phải giật mình, đó không phải là một loại khí chất hấp dẫn đầy quyến rũ mà là mùi thơm không pha loãng bởi bất kỳ tạp hương nào tựa như một đoá sen thuần khiết.

Lãnh Phong Thần bắt chéo hai chân ngồi trên sofa uống rượu đỏ, trên người vẫn mặc bộ âu phục lúc sáng. Ánh mắt của anh nhìn về phía cô nâng ly lên. Mái tóc đen mềm mại mọc ở trên da đầu, nhẹ nhàng và sạch sẽ. Mọi góc cạnh tựa như được người họa sĩ tỉ mỉ chạm khắc ra vậy, thừa hưởng sự kết hợp hoàn mỹ giữa phương đông và phương tây, đôi mắt xanh thâm sâu đó làm cho người khác khó có thể nhìn ra được rốt cuộc thì nó sâu đến mức độ nào.

Anh ta dường như đã quen với việc kiểm soát tất cả, nhất là ánh mắt, đôi môi đẹp và vô cùng có sức hấp dẫn, nhưng cũng rất bí hiểm.

Lúc này Diệu Hàm Nhi mới thốt lên: “A…Anh là ai tại sao lại vào phòng của tôi”.

- “Thế nào đến ngày cả chồng của mình cũng không nhận ra ư?”_Lãnh Phong Thần dùng ánh mắt khinh miệt nhìn cô.

Không phải anh ta bị hủy dung sao…sao lại là một soái ca như vậy Diệu Hàm Nhi nhìn không chớp mắt mà những lời đồn đại kia đều là giả.

Tim của Diệu Hàm Nhi đập chậm đi vài nhịp, chỉ cảm thấy người đàn ông này quá đẹp nhưng cũng quá nguy hiểm, bản thân chẳng qua giống như một con thỏ con để mặc anh ta chém giết, không có một chút sức lực nào chống trả lại.

“Đừng nói với tôi rằng, cô không biết đây chỉ là một cuộc giao dịch!” Lãnh Phong Thần không hề che giấu sự mỉa mai châm chọc trong lời nói của mình, còn khinh miệt phát ra một tiếng “hừ”. “Để có thể đem cô ném lên giường của tôi, người cha thị trưởng đáng kính của cô, tốn không ít tâm tư đâu nhỉ! Làm sao lại không dạy cho cô kỹ thuật ở trên giường chứ? Không lẽ ông ta tự mình chỉ dạy cô sao?”

Diệu Hàm Nhi giận đến muốn nhảy dựng lên, nắm chặt hai tay lại, cả người lạnh run: “Xin anh hãy dừng việc sỉ nhục tôi!”

“Cô rõ ràng biết hết mọi chuyện, nhưng vẫn cố tình tỏ ra trong sạch!”

“……” Diệu Hàm Nhi hít sâu một hơi, cô gắng kìm nén chỉnh mình không vung tay tát lên khuôn mặt đầy chế giễu của anh. “Tôi biết rất rõ đây là một cuộc hôn nhân thương mại, nhưng đôi bên đều có lợi, anh không có tư cách coi thường tôi như vậy!”

“Chẳng qua chỉ là một đứa được coi là con gái gả thay của một thị trưởng quèn, không đáng để tôi phải bận tâm!” Anh nở một nụ cười nhạo báng trước sự ngây thơ của cô. “Ông ta chẳng qua là một trong những sự lựa chọn của tôi, nhưng tôi lại là sự lựa chọn duy nhất của ông ấy, đây mới chính là sự khác biệt!”

“…..” Diệu Hàm Nhi thở dốc, không còn lời nào để cãi lại anh. Bởi vì những gì anh nói, đều là sự thật. Chỉ cần một cái chỉ tay của anh, có thể là cho cả giới tài chính phải chấn động mạnh. Doanh nghiệp lẫn quân đội Lãnh gia là nguồn tài chính của cả Trung Quốc, cho dù là tổng thống, cũng muốn nịnh nọt anh, chứ đừng nói là thị trưởng.

“Cô chẳng qua chỉ là con hoang thứ hai ông ta tặng cho tôi thôi, tôi muốn chơi đùa với cô như thế nào được hết!” Anh nắm lấy cổ tay của cô, dùng sức bóp chặt lại, anh mắt như muốn thiêu đốt người khác vậy: “Bây giờ, lấy lòng tôi!”

“Tôi không muốn!” Diệu Hàm Nhi cắn chặt răng lại để không kêu lên vì đau, cả người đề phòng, chuẩn bị tư thế cùng lắm thì cả hai cùng chết. Nhưng mà, khóe miệng lạnh lẽo của Lãnh Phong Thần lại nhếch lên thành hình vòng cung đẹp mắt, ý cười chứa đựng hàm ý sâu xa, nhưng không hề có trong đáy mắt, hết sức lạnh lùng. “Tôi sẽ khiến cô phải van xin để lấy lòng tôi”

Trong sự sợ hãi Diệu Hàm Nhi run rẩy nói:”Làm thế nào thì anh có thể tha cho tôi”

Lãnh Phong Thần nhếch mép rồi dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào mặt cô “Làm cách nào ư? Trừ khi tôi chơi chán cô”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.