Chợt cô nhớ ra, lần mình mới trở lại, anh và cô cũng ân ái một lần, cái thai này đã được một tháng.
Thật trùng khớp, quá tốt đi.
“Tít” Lúc này điện thoại cô ta rung lên, Tô Hạ Hạ mở ra xem.
Một tin nhắn, nội dung bên trong chính là cô và Giang Ưng đang quấn quýt lăn lộn trên giường.
Tay cô ta run run, gọi lại cho số điện thoại này.
- “Alo, anh là ai, tại sao lại có clip này?“.
Giang Ưng nghiến răng:“Cho cô trong vòng một tuần mang tiền đến cho tôi, nếu không đoạn video này tôi sẽ làm quà tặng cho Lãnh Phong Thần để xem người phụ nữ hắn yêu lẳng lơ như thế nào.”
- “Anh...anh...?” Cô ta ngạc nhiên
Hắn ta nói tiếp:“Loại đĩ điếm, nhanh chóng mang tiền đến cho tao, một tuần nữa nếu chưa thấy thì đừng trách tao“.
Tô Hạ Hạ hoảng hốt, bây giờ phải làm thế nào đây?
Hàm Nhi đi ra vườn, quản gia đi đến chỗ cô.
- “Hàm Nhi, Tiêu tiên sinh đến tìm con“.
Hàm Nhi đứng dậy:“Vâng“.
- “Hàm Nhi, em thế nào rồi?“.
Hàm Nhi mỉm cười:“Cản ơn, tôi không sao nữa rồi“.
Hai người họ cứ thế mà nói chuyện với nhau đến tận trưa “Cũng không còn sớm nữa hôm khác anh sẽ đến thăm em”
Buổi trưa…
- “Hàm Nhi, hôm qua cháu nói muốn ăn món gì chua chua một chút, nhưng ta sợ cháu bị đau dạ dày nên ta mua đồ chua, ăn sáng xong rồi ăn nhé!“.
Hàm Nhi gật đầu:“Vâng, cháu cảm ơn bác“.
Cô ngồi xuống bàn ăn, buổi sáng không có gì cầu kì và nhiều chất lắm, nhưng lại khiến cô có cảm giác ngấy ngấy.
Trong bụng quặn lên từng cơn, cô gắp ít trứng lên.
- “Bác, món xào này sao cho nhiều dầu quá vậy?“.
Quản gia nói:“Vậy sao, để ta sai người chuẩn bị cái khác“.
Cô lắc đầu:“Không cần đâu ạ“.
Quản gia đi vào bếp, cô nhìn miếng trứng.
- “Ọe....” Hàm Nhi ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh.
Cô làm sao vậy?
Hàm Nhi cau mày, không lẽ...
Cô đi lên lầu, mặc áo khoác vào rồi cầm theo túi xách đi xuống nhà.
- “Bác, con đi ra ngoài một lát ạ“.
Quản gia chạy theo nói:“Đi sớm về sớm nhé“.
Cô bắt một chiếc taxi đến bệnh viện, mua phiếu xong liền ra ghế ngồi chờ.
- “Số mười hai, đến lượt“. Một y tá nói.
Cô vội đứng dậy đi theo vào trong, Hàm Nhi được kiểm tra một loạt.
Sau vài tiếng chờ đợi, cô cầm kết quả đi ra khỏi bệnh viện.
Trong đầu luôn văng vẳng lời của vị bác sĩ kia.
- “Chúc mừng tiểu thư, cô mang thai rồi. Sức khỏe của thai nhi rất tốt nhưng trong thời gian này không được làm chuyện ấy quá mức nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cả mẹ và thai nhi“.
- “Thai nhi đã được một tháng“.
- “Cảm ơn bác sĩ nhưng bác sĩ có thể đừng nói chuyện này cho ai biết được không?”
Bác sĩ gật đầu cảm thấy lạ những người phụ nữ mang thai vẻ mặt vui vẻ hạnh phúc biết bao vậy mà cô gái này là có vẻ mặt buồn rầu cô đơn
Cô đưa tay sờ lên bụng mình, cô mang thai rồi, là con của anh.
Nhưng anh có chấp nhận không, người anh yêu là Tô Hạ Hạ làm sao có thể để đứa trẻ này chào đời được.
Nếu nói cho anh biết thì chắc chắn sẽ bắt cô bỏ đứa nhỏ này. Cô phải làm sao đây? Bây giờ trong lòng cô đang rối bời.
Tối đến, chiếc xe Lamborghini dừng lại trước cổng biệt thự, Lãnh Phong Thần với âu phục màu đen đi vào, trên mặt anh thoáng nét mệt mỏi. Hạ Hạ đi ra, ôm lấy cánh tay anh.
- “Thần, anh đi hai ngày có nhớ em không?”
Lãnh Phong Thần sờ nhẹ tóc cô ta, nhẹ giọng nói:“Có, anh rất nhớ. em đã ăn tối chưa?”
Hạ Hạ gật đầu:“Em ăn rồi.”
- “Vào nhà thôi.” Lãnh Phong Thần nói.
Hạ Hạ đi theo anh vào nhà, anh nhìn xung quanh không thấy Hàm Nhi đâu, chắc cô đang trên phòng.
Tô Hạ Hạ thấy anh đang tìm kiếm cô ta liền tức giận nói:“Thần, em rất nhớ anh, mau lên phòng chúng ta đi ngủ thôi.”
Lãnh Phong Thần mỉm cười:“Được, chúng ta lên phòng ngủ thôi.”
Tô Hạ Hạ lên xả nước ấm cho anh, anh cởi chiếc áo khoác vest ra, cô ta đi đến:“Để em kì lưng cho anh.”
- “Không cần, anh tự làm được, em ra ngoài đi, lát nữa anh vào thư phòng giải quyết công việc rồi chúng ta đi ngủ.”
Tuy không cam tâm nhưng cô ta cũng phải nói:“Vâng.” Vì sao Diệu Hàm Nhi được hầu hạ gần gũi với anh còn cô thì không?