Trường Trung học Anh Thành, Cố Vi Vi vừa mới thi xong môn Vật lý.
Cố Vi Vi tắt điện thoại di động có một ngày, vừa mới khởi động lại thì liền nhận được tin nhắn của Phó Thời Khâm.
[Mộ Vi Vi, rốt cuộc là lúc gọi điện thoại cho anh trai tôi cô đã nói những gì hả?!]
[Rốt cuộc cô đã làm gì anh trai tôi thế hả?!]
[Cho cô năm phút, cô mà không dỗ được anh ấy thì tôi sẽ đăng Weibo tuyên bố cô đã ngủ cùng anh trai tôi rồi cho cô xem, để toàn bộ phụ nữ ở Trung Quốc xé xác cô ra!!!]
....
Cố Vi Vi càng đọc càng nhíu chặt lông mày lại.
Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên lại chạy tới tìm cô, ai oán mà nói.
“Vi Vi à, tuần sau là chúng tôi phải thi kỹ thuật rồi, gần đây cô lại không tới phụ đạo cho chúng tôi.”
Cố Vi Vi đang định đồng ý đi cùng bọn họ thì điện thoại di động lại đổ chuông, là Phó lão phu nhân.
“Bà nội, có chuyện gì vậy?”
“Vi Vi, ta đang ở gần trường học của cháu, cháu tan học chưa vậy?” Phó lão phu nhân dò hỏi.
“Cháu vừa tan học, nhưng đang chuẩn bị tới nhà của một người bạn…..”
Cô còn chưa nói xong thì lại nghe thấy hơi thở thều thào có chút gấp gáp của Phó lão phu nhân.
“Ta…. Ta cảm thấy có chút không thoải mái, cháu có thể đến đây nhanh một chút không?”
Cố Vi Vi thấy giọng nói của Phó lão phu nhân quả thật hơi yếu ớt liền nói, “Cháu lập tức đến ngay.”
Cô vội vàng cúp máy, sau đó giải thích với hai người Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên một chút rồi đeo cặp sách lên, một đường vội vội vàng vàng chạy ra khỏi trường, vừa trông thấy xe của Phó gia liền không nghĩ gì nhiều mà lên xe.
“Bà nội, bà thế nào rồi?”
Phó lão phu nhân vỗ vỗ lồng ngực mình, giả vờ yếu ớt mà mỉm cười nói.
“Vừa mới uống thuốc, đỡ hơn nhiều rồi.”
“Thật sự không cần tới bệnh viện sao?” Cố Vi Vi lo lắng hỏi.
Nếu như không nhờ có lòng tốt của Phó lão phu nhân thì Mộ Vi Vi đã phải lưu lạc đầu đường xó chợ từ sớm rồi, không biết sẽ phải trải qua cuộc sống như thế nào nữa.
Cho nên mặc dù bây giờ cô không phải là Mộ Vi Vi thì cũng nên thay cô ấy ghi nhớ phần ân tình sâu đậm này.
Phó lão phu nhân xua xua tay tỏ ý không cần rồi bảo tài xế lái xe, sau đó lại kéo tay Cố Vi Vi mà nói.
“Ta vừa mới mua rau quả rồi, đang chuẩn bị đến nhà trọ thăm cháu nên tiện đường qua đây đón cháu về luôn.”
Cố Vi Vi mỉm cười, rất thật thà mà theo Phó lão phu nhân về nhà trọ rồi giúp bà xách nguyên liệu lên lầu.
“Chỉ có hai chúng ta thôi mà ăn nhiều như vậy sao?”
“Chỗ này cũng gần công ty, gọi cả Hàn Tranh và Thời Khâm tới đây đi. Gần đây hai đứa nó bận rộn chuyện hợp tác với công ty nước ngoài mà đã mấy ngày không được ăn cơm tử tế rồi.”
Phó lão phu nhân vừa bước vào cửa, vừa cởi áo khoác ra vừa nói.
Cố Vi Vi nghe vậy liền cảm thấy lúng túng, gượng gạo mà cười. Phó lão phu nhân, người không phải là cứu binh mà Phó Thời Khâm mời tới đấy chứ?
Nhưng mà đây là nhà của người ta, đó là cháu trai của người ta, người ở nhờ như cô thì có thể có ý kiến gì chứ.
“Phó lão phu nhân, bà đặt mấy thứ đó xuống, cứ để cháu nấu cơm cho.”
Phó lão phu nhân vừa tìm dụng cụ nấu ăn trong phòng bếp vừa nói với ra.
“Không cần đâu, cháu gọi điện cho Hàn Tranh đi, bảo nó lát nữa tới đây ăn cơm.”
Cố Vi Vi cầm điện thoại vào phòng bếp, gượng gạo hỏi, “Bà nội….. vẫn nên để bà gọi thì hơn.”
Phó lão phu nhân thở dài, chỉ vào tai mình mà nói.
“Lớn tuổi rồi nên tai cũng bị nghễnh ngãng, cháu gọi đi.”
Cố Vi Vi bất đắc dĩ mà nhắm mắt bấm gọi Phó Hàn Tranh.
Điện thoại đổ chuông vài giây, sau đó giọng nói trầm thấp của Phó Hàn Tranh từ đầu dây bên kia truyền tới.
“Tôi nói rồi, không đến.”
Cố Vi Vi hắng giọng một cái, lúng ta lúng túng nói.
“Bà nội đến nhà trọ, còn mua cả đồ ăn mà anh thích nữa nên mới bảo tôi hỏi xem anh có muốn đến đây ăn bữa cơm không.”
Phó Hàn Tranh trầm mặc một lúc mà không lên tiếng.
Cố Vi Vi đánh mắt nhìn sang Phó lão phu nhân rồi giục hắn.
“Rốt cuộc là anh có tới không?”
Phó Hàn Tranh lại do dự thêm mấy giây sau đó trả lời, “Nửa tiếng sau sẽ tới.”
Phó Thời Khâm ngẩn người tại chỗ mà nhìn vẻ mặt mới đây còn bị một tầng mây mù che phủ bây giờ đã sáng như sao trời, vừa mới cúp máy xong liền lập tức tuyên bố tan họp tan làm.
Sáng nay vì một cuộc điện thoại của người ta mà Phó Hàn Tranh liền xoay bọn họ như chong chóng nguyên một ngày.
Bây giờ cũng vẫn là một cuộc điện thoại thì tâm trạng của anh lại tốt lên rồi.
Buổi sáng còn rất kiên quyết nói không đi, vừa nãy cũng vẫn nhất quyết không đi, vậy mà một giây sau liền lật mặt nhanh như chớp mà đồng ý nửa tiếng nữa sẽ đến.
Ai nói chỉ có phụ nữ thất thường, anh trai hắn còn thất thường hơn cả phụ nữ nữa.