Bệnh viện nhân dân Đế Đô số một
Người của Lê gia và Chu gia nghe tin Trịnh Viện gặp tai nạn đều tới bệnh viện chờ kết quả phẫu thuật chân của cô ta.
Mẹ ruột của Trịnh Viện, Lê Gia Thiến lòng đầy thù hận, vừa đến đã trừng mắt nhìn Chu Lâm Na, chỉ thẳng vào mặt cô ta mà mắng.
“Nếu Viện Viện có bất trắc gì, ta tuyệt đối không tha cho cô.”
Vương Phân thấy con gái mình bị người ta chỉ thẳng mặt mà mắng như vậy, vốn trong lòng đã bực tức nay lại thêm cả chuyện Lê Gia Thiến vừa đến đã mắng Chu Lâm Na, liền giận dữ mà phản bác.
“Cũng đâu phải Lâm Na làm Trịnh Viện bị thương, là do Trịnh Viện trong lúc thi múa không cẩn thận mà tự làm tổn thương chân đấy chứ….”
“Bà….” Lê Gia Thiến còn đang muốn làm ầm lên thì một người phụ nữ ăn mặc tao nhã đi đến, bà ta liền không thèm đôi co nữa mà vội vàng chạy tới chỗ người phụ nữ kia.
“Cô Phương, đã muộn như vậy rồi, sao cô còn đến đây vậy?”
“Tôi không yên tâm về thương thế của Lâm Na nên mới tới đây hỏi thăm tình hình một chút, bác sĩ nói thế nào?”
Người vừa đến chính là giáo viên dạy múa của Trịnh Viện ở Đoàn Ba-lê Đế Đô, Phương Ngọc Yên.
“Bác sĩ đang phẫu thuật nhưng có lẽ cũng không có vấn đề gì lớn đâu, sẽ không ảnh hưởng đến khả năng múa của con bé.” Lê Gia Thiến vội vàng giải thích.
Phương Ngọc Yên chỉ mỉm cười mà không nói gì cả.
Mười phút sau, Trịnh Viên được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật.
Mọi người cùng đưa Trịnh Viện về phòng bệnh nghỉ ngơi, Lê Gia Thiến thì sốt sắng đến không thể chờ thêm được nữa mà hỏi dò, “Bác sĩ, tình trạng chấn thương ở chân của con gái tôi thế nào rồi? Sẽ không ảnh hưởng đến khả năng múa của con bé chứ?”
Bác sĩ đưa tấm phim chụp X-quang cho bọn họ xem rồi nói.
“Bệnh nhân chỉ cần điều trị cho tốt là được, quả thực chấn thương này sẽ không gây quá nhiều ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày, nhưng còn chuyện có thể tiếp tục múa được hay không thì phải xem tình trạng hồi phục trong mấy tháng tới nữa.”
Phương Ngọc Yên chăm chú nhìn tấm phim kia một hồi rồi lại truy hỏi, “Vậy nếu nỗ lực hồi phục thì phải mất khoảng bao nhiêu lâu?”
Bác sĩ suy nghĩ một chút rồi đáp, “Khoảng tám tháng đến chừng một năm, nhưng nếu vì quá sốt sắng tập luyện rồi bị chấn thương thêm lần nữa thì chỉ sợ là sau này bệnh nhân không thể trở lại sân khấu được nữa.”
Sắc mặt Trịnh Viện vốn đã tái nhợt, vừa nghe bác sĩ nói như vậy liền trở nên trắng bệch không còn chút máu nào. Cô ta vội vàng nhìn sang Phương Ngọc Yên đang đứng bên cạnh, biểu cảm như thể đang sợ hãi điều gì đó.
“Cô Phương, chân của em sẽ nhanh chóng hồi phục thôi, em….”
“Trịnh Viện, lời bác sĩ nói em cũng đã nghe thấy rồi đấy. Chấn thương này của em ít nhất một năm nữa mới có thể hồi phục lại, nhưng Đoàn múa thì vẫn phải tiếp tục hoạt động.” Trên mặt Phương Ngọc Yên chỉ còn vẻ lạnh nhạt, không vòng vo mà trực tiếp nói thẳng.
“Cho nên, chức chủ tịch này vẫn nên để chủ tịch đương nhiệm tiếp tục làm đi.”
“Cô Phương, em….”
Phương Ngọc Yên không chờ Trịnh Viện nói xong mà đã lập tức ra quyết định.
“Còn chuyến đi học tập tại Đoàn Ba-lê hoàng gia Anh, em đã bị thương như vậy rồi thì có đi cũng vô dụng, Đoàn múa sẽ sắp xếp để người khác đi thay em, em cứ ở đây dưỡng thương cho tốt.”
“Cô Phương, vị trí chủ tịch này Viện Viện đã đợi những mấy năm rồi, cô cũng biết mà.” Lê Gia Thiến kéo tay Phương Ngọc Yên, nhẹ giọng thuyết phục, “Chân của con bé sẽ hồi phục lại nhanh thôi, cô cho con bé thêm một cơ hội đi.”
“Không phải tôi không cho em ấy cơ hội mà là tự em ấy không biết quý trọng cơ hội của mình.” Phương Ngọc Yên dời ánh mắt về phía Trịnh Viện đang nằm trên giường bệnh, trong mắt tràn đầy sự thất vọng.
“Chuyện lần này gây ồn ào lớn đến mức nào chứ, Trịnh Viện, em không những tự làm mình mất mặt mà còn khiến Đoàn Ba-lê Đế Đô mất mặt cùng em.”
Hiện tại trên trang web của Đoàn múa tràn ngập những lời chế nhạo rằng vũ công chuyên nghiệp mà thực lực còn không bằng một học sinh nghiệp dư.
Chuyện đã bị đàm tiếu tới mức khó coi như vậy rồi, chưa khai trừ Trịnh Viện khỏi Đoàn múa coi như đã hết lòng hết dạ với con bé rồi.
Bây giờ mẹ của con bé lại còn muốn đợi chân hồi phục rồi tiếp tục cho Trịnh Viện thăng chức làm chủ tịch, đây là lo bọn họ chưa đủ mất mặt chắc?
Phương Ngọc Yên vừa rời khỏi phòng bệnh, Trịnh Viện liền oán hận nghiến răng nghiến lợi mà đập rầm rầm lên giường.
“Đều là Mộ Vi Vi, tất cả đều do Mộ Vi Vi hại ta!”
Cô đã phải nỗ lực suốt nhiều năm như vậy mới giành được cơ hội này, vậy mà bây giờ đều bị một tay Mộ Vi Vi phá hủy tất thảy.
Sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì năm đó cô nên mạnh tay khiến Mộ Vi Vi trở thành người tàn phế, khiến cho cô ta cả đời này không thể đứng dậy nổi nữa mới phải.