Kỷ Trình nhận lấy dây chuyền mà Cố Vi Vi đưa lại cho mình rồi đeo lên cổ, sau đó lại rất phấn khích mà mang ra hai cái hộp đựng đồ trang sức.
“Hai người đưa tay ra đi.”
Cố Vi Vi và Lạc Thiên Thiên liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng đưa tay trái ra trước mặt.
Kỷ Trình mở hộp trang sức ra, đeo cho mỗi người một cái vòng tay, cả hai đều giống hệt cái đang đeo trên tay Kỷ Trình.
“Nhìn này, đều giống nhau cả, tôi cố tình bảo anh họ mua về giúp đấy.”
Cố Vi Vi nhìn chằm chằm chiếc vòng tay kia, là một chiếc vòng được thiết kế theo phong cách khá lạ, yếu ớt cười.
“Cảm ơn cô, rất đẹp.”
Lạc Thiên quơ quơ cái vòng trên tay mình, “Cảm ơn nhé, nhưng mà bây giờ thì chắc là tôi chưa thể đáp lễ cho cô rồi.”
“Đáp lễ gì chứ, đây chính là tín vật tình bạn của chúng ta.”
Kỷ Trình khoác một tay lên vai Cố Vi Vi, một tay lên vai Lạc Thiên Thiên.
“Đi nào, thay quần áo thôi. Hôm nay tôi đưa hai người đến gặp ông anh họ đẹp trai siêu cấp vô địch của tôi.”
“Thay quần áo làm gì chứ, có phải chúng ta đi xem mắt đâu.” Lạc Thiên Thiên nói.
Cố Vi Vi cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành, “Lúc ra khỏi nhà tôi đã thay quần áo rồi.”
“Hôm nay là ngày khai trương câu lạc bộ của anh họ tôi, là sự kiện khá trang trọng cho nên chúng ra cũng phải ăn mặc trang trọng một chút.” Kỷ Trình giải thích rồi lấy váy áo mà cô đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ ra.
“Cô bảo tôi mặc thứ quần áo theo phong cách đáng yêu đó ấy à?” Lạc Thiên Thiên giơ chiếc váy xinh xắn ngọt ngào màu xanh nhạt trong tay lên nhìn, mặt mày lập tức biến thành màu xám tro.
“Hết cách rồi mà, quần áo ở nhà tôi đều là kiểu này cả, không thì cô chọn bộ khác đi.” Kỷ Trình nói xong liền cho hai người xem tủ quần áo của mình.
Mấy loại váy áo nhẹ nhàng đáng yêu này, Lạc Thiên Thiên vừa trông thấy đã lập tức từ bỏ, không chọn nữa.
“Thôi quên đi, tôi vẫn nên mặc cái váy này vậy.”
Cố Vi Vi sấy khô tóc xong, chuẩn bị thay bộ lễ phục mà Kỷ Trình chuẩn bị cho mình vào.
“Đại thần à, tôi lại muốn đem cô về nhà nuôi rồi.”
Kỷ Trình vừa nhìn thấy dáng vẻ của Mộ Vi Vi sau khi thay đồ xong bước ra ngoài, hai mắt liền kích động đến rơm rớm.
“Đợi kiếp sau cô đầu thai thành nam đi rồi tính.” Cố Vi Vi bị Kỷ Trình chọc cười.
“Chiếc váy này là do mẹ tôi mua nhưng vì tôi không đủ cao nên mặc không hợp, vậy mà cô vừa mặc lên lại đẹp đến thế này, đúng là thanh thuần đến thập phần tiên khí.”
Kỷ Trình đi quanh Mộ Vi Vi hai vòng ngắm tới ngắm lui, cực kỳ hào hứng mà nói.
Đang mải khen ngợi thì đột nhiên điện thoại di động trên giường đổ chuông, Kỷ Trình liền nhảy lên giường mà nghe máy.
“Alo, anh họ?”
“Ừm, hai tiếng nữa chúng em sẽ xuất phát.”
Cô nghe máy xong liền bắt đầu giục hai người.
“Hai người nhanh một chút, mau trang điểm đi, sắp không kịp rồi đấy.”
Cố Vi Vi nhíu mày tỏ vẻ không muốn: “Còn phải trang điểm nữa sao?”
Kỷ Trình quay đầu lại nhìn một lượt dáng vẻ của Mộ Vi Vi, dung mạo này đẹp tới mức gây sát thương mất thôi.
“Bỏ đi, cô không cần trang điểm nữa đâu, chúng tôi trang điểm là được rồi.”
Nghe Kỷ Trình nói vậy, Cố Vi Vi liền vui vẻ hẳn lên, ung dung mà ngồi xuống bên cạnh rồi lấy điện thoại di động ra tra cứu thông tin về các phòng ở cho thuê gần trường học.
Tìm nửa ngày lại nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người đang ngồi trước gương mà trang điểm kia.
“A, đường kẻ mắt tôi vẽ lại bị lệch rồi.”
“Thôi xong, phấn mắt đậm quá rồi.”
…..
Cố Vi Vi đành đặt điện thoại di động xuống rồi qua đó giúp hai người bọn họ một chút, lau lớp trang điểm trên mắt của bọn họ đi rồi vẽ đường kẻ mắt cho bọn họ.
“Tự chải lông mi đi.”
Kỷ Trình xem lại gương mặt mình sau khi có sự giúp đỡ của Cố Vi Vi, dung mạo trong gương hiện ra vẻ rực rỡ hơn hẳn lúc nãy, vui vẻ cười híp cả mắt.
“Oa, kẻ như vậy trông mắt tôi thật to đấy.”
“Đại thần đúng là đại thần, không có việc gì mà cô không làm được cả.”
Cố Vi Vi đang tập trung vẽ lông mày cho Lạc Thiên Thiên nên không đáp lời Kỷ Trình.
Cô có thể làm mấy chuyện này chỉ là bởi vì trước đây cô đã sống nhiều hơn bọn họ mấy năm, học được thêm vài thứ.
Ba người chuẩn bị kỹ càng xong thì tài xế mà anh họ của Kỷ Trình sắp xếp cũng đã đến, cả ba cùng lên xe.
Đến nơi, Cố Vi Vi vừa xuống xe liền nhìn lấy một loạt các loại xe sang đang đi đến hướng này.
Quả thật đúng như Kỷ Trình nói, là một sự kiện rất trang trọng.
Ba người đang chuẩn bị đi vào trong thì một chiếc xe dừng lại ngay bên cạnh, Minh Tông Viễn bước xuống xe nhìn Cố Vi Vi mà cười nói.
“Ha, nha đầu này, ta gọi cháu thì cháu nói không tới, bây giờ không phải vẫn là đến rồi đấy sao?”
Cố Vi Vi: “...
Thì ra Minh lão gọi cô đi xem mắt, cũng là định hẹn tới chỗ này sao?